Bằng chứng tín dụng của Vân Lang chỉ thông dụng ở Trường Môn cung, Trưởng công chúa phủ, Bình Dương hầu phủ, Phiên Kỵ tướng quân phủ. Vân Lang không định phổ biến mô hình này, thậm chí không nhắc với người ngoài.
Người Hán xưa nay dũng cảm thực dụng, chỉ cần là thứ tốt là sẽ mang ra dùng, họ không quan tâm ai là người làm ra đầu tiên, thậm chí phóng khoáng chút là cứ thoải mái khoe khoang mình là người sáng tạo.
Bản quyền là thứ không tồn tại ở đây, vừa thoát khỏi thời đại mọi người cùng dùng chung tài sản chưa bao lâu, hi vọng họ thừa nhận quyền sở hữu cá nhân à, trò cười.
Ở nơi này, pháp luật còn nguyên thủy tới mức có thể thương lượng dùng tiền thẩm phán, dùng tiền chuộc tội. Kết cấu xã hội cực kỳ bất ổn, toàn bộ chế độ chỉ mới có khái niệm cơ bản.
Giờ gieo mầm trước, đợi nó tự do phát triển, tới lúc sẽ tự có người đặt quy chuẩn cho nó. Vân Lang lại tiến thêm một bước nữa trong kế hoạch hai mươi năm dài đằng đẵng.
Trong ký ức Vân Lang, từ khi năm Nguyên Thú bắt đầu, chẳng lúc nào yên ổn.
Năm nay lại phải chuẩn bị chịu khổ rồi.
Sau khi thu hoạch mạch xong, mặt đất nhung nhúc sâu, nhiều tới rợn người.
Cổ đạo Thượng Lâm Uyển trải một lớp thảm sâu, xe đi qua sẽ để lại đống thi thể màu nâu hoặc xám, cây du cao lớn cũng phủ kín sâu tới tận ngọn, ai đi qua cũng phải che kín cổ áo sợ sâu rơi vào người.
Nếu đá vào thân cây một cái, sâu sẽ rơi như mưa.
Bầu trời không có bóng chim, toàn bộ chim chóc vì đại tiệc no nê, lúc này đều ngồi trên cây tiêu hóa. Gà vịt Vân thị cũng ở trạng thái tương tự, con nào con nấy uể oải ở nguyên tại chỗ không muốn nhúc nhích.
Tống Kiều nhìn lá cây trong nhà bị sâu cắn rách tan nát nham nhở, khắp nơi là thứ kinh tởm kia ngọ nguậy, không chịu đựng nổi, quyết dọn sạch chúng khỏi Vân gia.
Thế là hơn năm trăm phó dịch nội viện, năm trăm công tượng ngoại viện được phát động tham gia đại nghiệp diệt sâu.
Trời nóng như thế mà phải đổi cái mũ rèm che căn bản không cách nào sống, Tào Tương vẫn phải rời Trường An sạch sẽ, tới Thượng Lâm Uyển khắp nơi là sâu.
Tháo mũ ra, Tào Tương giũ đám sâu đang nỗ lực leo lên, bảo với Vân Lang:” Đổng Trọng Thư điên rồi, ông ta đang ra sức rêu rao khắp nơi nói đây là thiên nhân cảm ứng do Bạch Lộc tệ gây ra, ông ta thâm chí dâng thư khuyên gián bệ hạ, chỉ cần ngăn Bạch Lộc tệ lan đi, sâu hại sẽ biết mất.”
“ Bệ hạ nói sao?”
“ Vẫn đang do dự.”
“ Nếu bệ hạ do dự thêm vài ngày nữa, số sâu này sẽ biết mất tăm tích đấy.”
“ Vì sao?”
Vân Lang dùng cái que khều con sâu bò trên mũ của Tào Tương, giơ lên trước mắt hắn:” Ngươi xem đi, bọn sâu này đã trưởng thành, tiếp tới là kết kén, vũ hóa thành ngài, hoặc bươm bướm. Ngươi sẽ không thấy nữa, thêm một thời gian, thứ sấu xí này sẽ biến thành các loại bướm, ngươi sẽ tán thưởng sự mỹ lệ của chúng ...”
Tào Tương không nghi ngờ lời Vân Lang, gạt con sâu xuống đất, dẫm nát nó, lòng đầy thỏa mãn:” Nói vậy Đổng Trọng Thư cũng biết đạo lý này à?”
Vân Lang cười lớn:” Ngươi nói thử xem.”
Tào Tương vốn định lập tức rời đi, chớp mắt thay đổi:” Ta không biết gì đâu nhé.”
“ Thì ta cũng có nói gì đâu, mấy ngày nữa mà sâu biến mất thì đó là do bệ hạ sửa chữa sai lầm, cảm động trời đất, trời đã tha thứ, bướm bay múa khắp nơi.”
Tào Tương chạy một mạch tới đây, mệt mỏi đi tìm gian tĩnh thất ngủ rồi, không quan tâm tới sự đời nữa.
Hoắc Quang sán tới:” Sư phụ chúng ta không định làm gì sao?”
“ Không, Lưu Triệt đã không còn biết kiêng dè gì nữa rồi, phải kiềm chế hắn.”
“ Nhưng Đổng Trọng Thư mà đắc thủ, sau này ông ta nói thiên nhân cảm ứng, sư phụ không cách nào phản bác nữa.”
“ Vì sao phải phản bác, hoàng quyền đã quá cường đại rồi, gia thiên hạ, gia thiên hạ, cái thiên hạ này chỉ có một mình hắn là chủ tử, người khác là nô tài, khiến hắn e chừng một chút vẫn tốt hơn. Việc làm lần này của Đổng Trọng Thư có lợi cho tất cả mọi người, có lý do gì vạch trần ông ta.” Vân Lang thở dài, y đành trái lương tâm một lần:” Lấy đồng làm lồng, nhốt ít sâu vào đó, thời gian tới chú ý quan sát con sẽ thấy kỳ cảnh.”
“ Sư phụ đã làm chuyện này rồi sao?”
“ Làm rồi, thứ sâu lông lá xấu xí biển thành con bướm đẹp đẽ, đó là quá trình vô cùng chấn động đấy.”
Hoắc Quang gật mạnh đầu, nhìn sư phụ với ánh mắt sùng bái:” Đệ tử phải tận mắt nhìn.”
“ Vậy thì đi đi, khi chúng kết kén tối đa năm ngày thôi con sẽ thấy ...”
Ở Vân thị, người biết sâu sẽ biến thành ngài hoặc bướm chỉ có Vân Lang, Tào Tương và Hoắc Quang.
Vân Lang không dám nói với Tô Trĩ và Tống Kiều, Tống Kiều có lẽ sẽ giữ được bí mật, còn Tô Trĩ nhất định đem khoe với người khác, nếu cấm nàng khác nào dày vò nàng, không nói là hơn.
Liên tục ba ngày sau sâu vẫn che kín đồng ruộng, đến ngày thứ tư Lưu Triệt ngừng phát hành Bạch Lộc tệ, sang ngày thứ năm, sâu như chớp mắt biến mất, trên đường vẫn còn lại xác sâu, nhưng không thấy thứ nhũn nhũn đó bọ lung tung nữa, nếu vạch lá hoặc cỏ có lẽ tìm thấy vài con.
Lưu Triệt rốt cuộc đã hạ tội kỷ chiếu trong truyền thuyết kia rồi, sự kiện sâu biến mất như có linh dị làm hắn chấn động, cuối cùng phải thừa nhận sai lầm của mình.
Môi năm thu hoạch xong đều có nhiều sâu, năm nay dù có nhiều, kỳ thực nông phu chẳng quan tâm, qua miệng Đổng Trọng Thư, thứ sâu kia biến thành cảnh cáo của trời cao với hoàng đế.
Người không biết thì hô to thần kỳ, ra sức truyền tai nhau, cho rằng thực sự có thần linh đang nhìn xuống trần thế, che chở mình, khắp nơi chổng mông cảm tạ. Còn người biết chuyện khẽ thở dài, khép cửa lại coi như không thấy.
Bạch Lộc tệ đã uy hiếp tất cả mọi người rồi, cho dù ngươi có là sủng thần, người càng gần gũi hoàng đế càng nhận được nhiều Bạch Lộc tệ.
Giờ tất cả đều thở phảo.
Buổi tối đi ngủ, Tô Trĩ và Tống Kiều vội vã từ y quán về đều không muốn rời trượng phu, vì thế ba người chung giường là lựa chọn duy nhất.
“ Trần Côn thế nào rồi?” Vân Lang nằm trên chiếu mát, tay đung đưa nôi của nhi tử:
“ Còn thế nào, hắn một khi bắt đầu khám bệnh rồi căn bản không cần quản nữa, làm tốt hơn bọn muội. Mới mấy ngày đã kiếm được thanh danh rồi ...”
Vân Lang gật gù:” Đó là người làm việc, trên đời kiếm người như thế khó lắm.”
Tống Kiều đóng cửa, trong tiếng phản kháng của Vân Lang, hạ màn muỗi xuống, sau đó một trái một phải kẹp Vân Lang vào giữa.
Khi Vân Lang còn đang hớn hở tính xem nên bắt đầu từ bên trái trước hay bên phải trước thì Tống Kiều thì thầm kịch tính bên tai:” Phu quân biết gì không? Bệ hạ bị trời phạt.”
Vân Lang thất vọng cực độ, tay vừa định đưa ra thu về, bực mình nói:” Mấy ngày qua trời không mưa cũng không sấm, chẳng lẽ bệ hạ bị sét đánh à?”
Tô Trĩ thấy Vân Lang không biết chuyện này, tinh thần phấn chấn, sán tới gần:” Mấy ngày trước khắp hơi toàn là sâu huynh biết không ...”
Mất cả hứng, Vân Lang muốn ngủ, mắt đã bắt đầu lim dim ...
“ Bệ hạ dùng Bạch Lộc tệ thu không ít tiền của ... Ông trời chướng mắt, lo hại tới bách tính vô tội đợi sau khi thu hoạch mới giáng sâu .... Bệ hạ sợ hãi, thế thu lại Bạch Lộc tệ ... Ông trời phất tay áo, thu hết sâu vào ống tay ...”
“ Ừ ... Ồ ... thế à ... Thần kỳ nhỉ?” Vân Lang ậm ừ cho có:
Tống Kiều nắm vai xoay người Vân Lang lại đối diện với mình:” Chàng không biết, hôm nay người đến y quán hôm nay đều nói, sau này hoàng đế dám làm bừa, mọi người cùng tố cáo với trời cao, thu thập hoàng đế.”
Vân Lang ngủ không yên, nghiến răng nghiến lợi:” Được, đêm nay trong mơ chúng ta tố cáo trời cao, xin ngài giáng sấm sét bổ chết Lưu Triệt ... Ai bảo hắn lừa tiền nhà ta.”