A Kiều đứng trên ban công huýt sáo một tiếng, một ngọn đồi đất cây cối rậm rạp cách đó không xa sôi động hẳn lên, vô số khổng tước màu lam chạy ào ào bay ra biến thành cầu vồng bắc qua mặt nước.
Từng nắm đỗ trong giỏ trúc của nàng tung lên, đám khổng tước náo loạn, trước mặt thức ăn, thứ chim lớn đẹp đẽ này chẳng còn chút ưu nhã nào.
Vân Âm thích lắm, nhảy khỏi ban công lao vào đám khổng tước hò reo vang trời, bọn chim này được nuôi quen rồi nên chẳng sợ, chỉ khi Vân Âm định nhổ lông trên đầu chúng, chúng mới khéo léo né tránh.
A Kiều xưa nay chỉ nuôi khổng tước đực, theo lời nàng thì khổng tước cái trông còn xấu hơn gà mái, chẳng nuôi làm gì.
Sắc mặt Hoắc Quang rất khó coi, sắc mặt Vân Lang chẳng khá hơn, vì ở lan can này có trăm cái lồng vàng, bên trong chứa đầy những cái kén dày.
Đợi A Kiều cho khổng tước ăn xong, Vân Lang chỉ đàn khổng tước tranh nhau ăn chí chóe dưới sân:” Nương nương, đây không phải cách nuôi khổng tước.”
A Kiều quay đầu lại nhìn Vân Lang một cái:” Sao, ngươi thấy ta nuôi toàn khổng tước đực là không đúng à?”
Vân Lang gật đầu:” Không lợi cho sinh nở.”
A Kiều che miệng cười:” Khổng tước cái cũng có, nhưng bị cắt mất lông vũ rồi, không bay qua được cao, ta chỉ thích thứ đẹp thôi, thứ xấu không cần.”
Vân Lang tặc lưỡi, ra sức tập trung chủ đề vào mấy con khổng tước:” Thần cứ nghĩ là loài chim này chỉ sống được ở phương nam ấm áp, không ngờ tới Trường An cũng sống được.”
A Kiều ngạo nghễ:” Hoàng gia muốn nó sống ở Trường An, thì nó phải sống, không sống được cũng phải sống.”
Vân Lang mũi giật giật muốn hắt hơi, lời này rất có vấn đề, nghĩ rất lâu mới nói:” Nếu vải biết uy nghiêm của hoàng gia thì tốt quá, tiểu nữ nghe danh tiếng quả vải đã lâu, nhưng không có duyên để thấy, thật đáng tiếc.”
A Kiều đang cười đó mà trở mặt ngay được:” Ngươi sỉ nhục ta đấy à?”
“ Thần không dám, chỉ cảm xúc phát ra thôi.”
“ Ngươi không phải đang sỉ nhục ta, vậy ngươi sỉ nhục bệ hạ sao?”
Vân Lang mặt không đổi sắc:” Nương nương cớ gì nói lời ấy, thần với bệ hạ chỉ có lòng kính trọng, làm gì có ý xúc phạm.”
A Kiều lửa giận tựa hồ càng vượng, giọng lớn lên:” Các ngươi thực sự cho rằng bệ hạ không biết sâu sẽ hóa bướm à?”
Vân Lang nghi hoặc:” Ồ, sâu sẽ hóa bướm. Í, nương nương nói có lý lắm, hình như đúng thế thật, tằm cũng kết kén, sau đó biến thành ngài đẻ trứng, chẳng lẽ sâu cũng thế. Hôm nay nhờ nương nương mà thần có thu hoạch mới.”
A Kiều cười lạnh:” Ngươi sẽ thấy, bản cung thề đám khốn kiếp các ngươi sẽ đều thấy.”
Không biết ai nói với nàng, A Kiều làm gì biết loại chuyện này, Vân Lang thở dài, tới bên cạnh A Kiều nói nhỏ:” Nương nương, Bạch Lộc tệ ảnh hưởng quá xấu, bệ hạ muốn có tiền cũng phải thông qua pháp độ chế định để lấy, còn hành vi này đang phá hỏng khế ước giữa thiên tử và bách tính, nói lên thiên tử có thể tùy ý tước đoạt những thứ trong tay thần tử, hậu họa vô cùng, không thể để nó tiếp diễn.”
A Kiều ngẩn ra:” Khế ước gì chứ, sao ta không biết, ký bao giờ.”
“ Nương nương, đây là một loại khế ước ngầm, thiên tử bảo vệ vạn dân, bách tính nộp thuế báo đáp, khi thiên tử không còn cố kỵ sinh tử của bách tính nữa, loại khế ước này sẽ mất hiệu lực, kết cục như tiền Tần.” Vân Lang hết sức nghiêm túc, cầm lấy một cái lồng vàng:” Lời này không phải do thần xót tiền mà nói đâu, nương nương, bệ hạ biết chuyện này từ bao giờ?”
A Kiều nhấc một cái lồng vàng, nhìn một lúc thuận tay đưa cho Vân Lang:” Ta và bệ hạ nuôi bướm từ khi chín tuổi.”
Vẫn Lang từ lo lắng chuyển sang vui vẻ:” Nếu thế thì bệ hạ thu lại Bạch Lộc tệ không phải vì áp lực từ trời cao, mà là tự phát, biết sai mà sửa, đây là chuyện mừng, thần chúc mừng bệ hạ.”
“ Ngươi lúc nào cũng giỏi biến chuyện đáng ghét thành hành vi cao minh, khiến hắn trở nên cao lớn. Có biết không, ta thà ngươi cãi nhau với ta một trận chứ không muốn nghe những lời trái lòng đó, chẳng dễ chịu chút nào.” A Kiều quay đầu nhìn ra sân, tựa hồ chướng mắt với Vân Lang:
Vân Lang mỉm cười treo hai cái lồng trở lại lan can, nhìn đám khổng tước ăn no đang hướng về phía A Kiều xòe đuôi ra :” Nương nương, có biết khổng tước đang xòe đuôi làm gì không?”
“ Làm gì?”
“ Chúng tìm bạn đời đấy”
“ Ở đây làm gì có khổng tước cái?”
Vân Lang lùi lại một bước:” Nương nương y sam hoa lệ, lại nhiều màu đẹp đẽ, đám khổng tước này lo quý nhân cướp mất khổng tước cái thuộc về chúng, làm ra dáng vẻ uy vũ để người tự tự ti rút khỏi tranh đấu.”
“ Ta không muốn tranh giành với chúng, bệ hạ cũng bị ép bất đắc dĩ thôi, không thể lấy tiền của bách tính, đành vơ vét trên người đám phú hộ các ngươi. Ôi, vì người ta nhìn rực rỡ một chút nên ra sức xòe đuôi, đẹp thì đẹp đấy, nhưng quên mất rằng lông vũ vốn dùng để che cái mông xấu xí.” A Kiều giọng có chút thương cảm:” Ngươi yên tâm, bệ hạ sau này không làm thế, chỉ cần Hung Nô bị diệt, không cần dùng tiền nữa.”
Tảng đá trong lòng Vân Lang chỉ thêm nặng nề, không biết Lưu Triệt lấy tự tin đâu ra, hắn bằng vào cái gì mà cho rằng tiêu diệt được Hung Nô trong thời gian ngắn, đừng nói bây giờ, năm mươi năm sau, đại thế của Hung Nô tuy đã mất, nhưng bọn họ vẫn cường đại, một tộc người đã tung hoành thiên hạ mấy trăm năm thì làm sao có thể sụp đổ trong chớp mắt.
Sau này Đại Hán dùng tiền càng nhiều, bây giờ Lưu Triệt còn nghĩ tới bách tính, tới khi chiến tranh tới cao trào, hắn sẽ bất chấp hết.
“ Bệ hạ lần này bị bách quan dối gạt, sau này các ngươi muốn được bệ hạ đối đãi nhân từ là không thể nữa đâu. Nếu như ngươi có chủ ý tốt khiến Thụ Hàng thành mang lại tức dụng tốt hơn, vậy mau dâng tấu lên đi, đây là cơ hội cuối cùng để hàn gắn rạn nứt.”
“ Bệ hạ là người như thế đấy, luôn ân oán phân minh, ngươi tốt với bệ hạ, bệ hạ nương tay với ngươi, nếu ngươi vô nghĩa, ngươi sẽ cảm thụ sự vô tình của hắn.”
A Kiều buông từ trong ống tay áo rộng thùng thình một cái nỏ tinh xảo, nhắm vào đần khổng tước bóp cò.
Viu, viu, viu!
Ba phát nỏ liên tục vang lên, hai con khổng tước gặp xui xẻo, nỏ xuyên cổ, ngã xuống đất co giật, con còn lại trúng vào lưng, vỗ cánh bay lên được một lúc rồi rơi bịch xuống.
Sự thực đã chứng minh tình cảm A Kiều hướng về Lưu Triệt rất mạnh mẽ, vừa nãy tức giận tuyệt đối không phải giả vờ, chuyện quần thần lừa gạt Lưu Triệt, nàng vô cùng giận dữ.
Còn chuyện xấu Lưu Triệt làm thì nàng lờ đi, hắn là hoàng đế, hắn là chúa tể, hắn cướp đoạt của thiên hạ chăng nữa thì đó là quyền lực trời sinh của hắn.
Chẳng có gì để nói thêm nữa, Vân Lang dẫn khuê nữ, đệ tử theo đường nhỏ trở về.
Hai bên con đường nhỏ u tĩnh trồng toàn gai, gai vào tháng bảy rất cao, tạo nên hàng rào thiên nhiên giữa hai nhà.
Vân Lang hái một cái lá gai cho vào mồm, hơi chát, có lẽ chỉ khi nào tới mùa thu cắt đi rồi, Vân thị và Trường Mông cung mới khôi phục như xưa.
“ Sư phụ, có phải bệ hạ ở Trường Môn Cung không?” Mặt Hoắc Quang tới giờ chưa khôi phục lại:
“ Không, hắn đang trên đường tuần hành quận Cửu Nguyên, muốn đích thân an bài chuyện ở Thụ Hàng thành.”
“ Sao sư phụ biết?”
Vân Lang quay đầu lại nhìn Trường Môn cung thở dài:” A Kiều nói với ta.”
Hoắc Quang lắc mạnh đầu:” Không phải đâu, con nghĩ bệ hạ ở Trường Môn cung đấy.”
“ Vì sao?”
“ Trước kia đệ tử tới Trường Môn Cung, trên tường chỉ có sáu hộ vệ tuần tra, luôn là thế, hôm nay giáp sĩ tuần tra lại thành mười hai người.”