“ Ta là một tên hoàn khố chỉ biết chơi bời hưởng lạc, không biết sâu hóa bướm là bình thường. Cho nên chuyện này không ảnh hưởng tới ta, nếu như ta biết thì đã nói với bệ hạ rồi.” Tào Tương giải thích rất hùng hồn, từ điểm này mà nói, vô tri đúng là phúc:” Bây giờ ta sẽ học Hoắc Quang nuôi rất nhiều sâu, sau đã kết kén, đợi bươm bướm hoặc ngài xuất hiện, ta sẽ dâng thư lên cữu cữu, tố cáo Đổng Trọng Thư nói năng bậy bạ.”
Vân Lang từ Trường Môn cung về lập tức dựng Tào Tương dậy nói cho hắn biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, cùng nhau bàn cách đối phó, nghe hắn nói thế thì gật đầu:” Rồi sao nữa?”
“ Ta còn nói đây là cách ngươi nói cho ta biết, không lý nào ta thoát thân, để ngươi hãm vào tù ngục.”
“ Nếu bệ hạ hỏi ngươi vì sao không lập tức nói cho hắn thì sao?”
“ Đơn giản, mượn câu của ngươi, sự thực hơn muôn lời hùng biện, không có chứng cứ thì ta cũng thành nói linh tinh à? Khi sâu trong lồng hóa bướm, ta lập tức dâng thư cùng với cái lồng cho bệ hạ.”
Vân Lang tặc lưỡi:” Người như ngươi đúng là xứng đáng phong hầu bái tướng, con cháu đời đời phú quý.”
Tào Tương đắc ý cực kỳ, được một lời khen cam tâm tình nguyện của Vân Lang không phải dễ:” Ha ha ha, yên tâm, có ca ca đây che chở ngươi.”
Mặc dù mới hai mươi tuổi, cái tuổi đời sau đa phần vẫn còn đang đi học, đang chơi game thâu đêm, tán gái sống vô tâm mà chẳng hiểu cái quái gì, nhưng ở đây Tào Tương không nghi ngờ gì nữa, hắn trưởng thành rồi, còn là chính trị gia hợp cách.
Vân Lang lại hỏi:” Ngươi có nghĩ bệ hạ đi quận Cửu Nguyên không?”
Tào Tương phủ định tức thì:” Không thể nào, lần trước bệ hạ nói đi Chung Nam Sơn săn bắn, cuối cùng lén lút chạy tới Bạch Lang Khẩu, cho chúng ta một mồi lửa. Lần này hẳn ngược lại, nói là đi Cửu Nguyên, nhưng nấp ở Trường An, xem phản ứng của chúng ta.”
“ Ngươi nghĩ mà xem, A Kiều đã nuôi nhiều bươm bướm như thế, chứng tỏ bệ hạ biết hết rồi, thủ tiêu Bạch Lộc tệ là muốn xem văn võ có được nước lấn tới không? Dù sao chuyện bách quan toàn thể chống đối là lần đầu tiên, không nhìn thấu người dưới, bệ hạ ngủ ngon sao được. Giờ đi Cửu Nguyên? Lừa kẻ ngốc à?”
Vân Lang day mũi:” Ở đây có một kẻ ngốc này.”
Tào Tương rất kinh ngạc:” Làm sao ngươi dễ lừa như thế chứ?”
Vân Lang lấy bản đồ chế trên lụa trắng, chỉ vào Thụ Hàng thành:” Quan tâm ắt loạn thôi, chiến sự tới mức này, Thụ Hàng thành trở nên vô cùng quan trọng. Theo ta bệ hạ sớm đi Thụ Hàng thành một chuyến rồi mới đúng.”
“ Ngươi nói vậy không đúng rồi, muốn trừ ngoài phải an trong trước, thời Cảnh hoàng đế, Triều Thác đề xuất chính sách tước phiên, trừ ngoài phải an trong trước, gây ra tranh luận kịch liệt. Cuối cùng Cảnh hoàng đế trừ lo trong trước, đem quyền lực thu về Trường An, hình thành cục diện thân mạnh cành yếu như ngày nay. Không lâu sau, không có phiên vương níu kéo, vạn dân giàu có, mới để lại cho bệ hạ một quốc gia hùng cường.”
“ Như thế cho dù Thụ Hàng thành trọng yếu tới mấy, dưới hoàn cảnh bách quan hùa nhau vào lừa gạt bệ hạ, bệ hạ làm sao có thể rời Trường An, lúc này bệ hạ nhất định đang dệt lưới, ngồi trong bóng tối như con nhện, xem kẻ nào nhảy nhót tích cực nhất, kẻ đó chắc chắn gặp họa.”
Vân Lang thừa nhận những lời Tào Tương nói có lý, chỉ là nếu đặt y vào vị trí của Lưu Triệt thì không có Bạch Lộc tệ xuất hiện, tình thế hiện giờ toàn bộ do Lưu Triệt tự gây ra.
Nếu hắn chú trọng Thụ Hàng thành hơn, đã không nên cơ sự này.
Trước khi tất cả những chuyện không đáng có này xuất hiện, sự thờ ơ của Lưu Triệt với Thụ Hàng thành làm Vân Lang thất vọng. Có vẻ từ khi thái hậu chết, toàn bộ quyền lực thâu tóm trong tay, Lưu Triệt trở nên độc tài hơn, hắn chuyên tâm quyền lực trong tay hơn phóng mắt thiên hạ như trước.
Điều này cũng có nghĩa hắn trở nên nguy hiểm hơn với thần tử của mình.
Vân Lang không cho Hoắc Quang thăm dò Trường Môn Cung.
Nếu hộ vệ đã tăng cường, vậy nói rõ vấn đề rồi, thêm vào phán đoán của Tào Tương, Lưu Triệt chắc chắn ở Trường Môn cung.
Đợi khi sâu phá kén thành bướm là lúc hắn nổi cơn lôi đình.
Theo như ghi chép lịch sử Hán Vũ đế sau khi củng cố quyền lực trong nước liền mở mang bờ cõi, lãnh thổ phía đông đến tận Triều Tiên, phía bắc đến vùng sa mạc Gobi, phía nam tới miền Bách Việt và phía tây vươn ra tận Trung Á. Đến cuối đời quyền lực lên tới tột đỉnh, không gì thách thức được ông ta nữa, ông ta dần sa vào hưởng lạc, hung bạo, theo đuổi thuật trường sinh, làm nhiều chuyện ngu xuẩn, nhất là vụ án vu cổ tai tiếng.
Từ giờ đã có thể thấy mầm mống đó.
Suốt cả ngày hôm đó Vân Lang một khắc cũng không nghỉ, chế bản đồ hoàn thiện của Thụ Hàng thành, mực chưa khô đã phái Bình Già hỏa tốc đem tới Chương Đài cung. Hoàng đế không ở Trường An, có tấu chương phải đưa cho tể tướng ở Chương Đài cung, Vân Lang còn chuyên môn dặn dò tể tướng phủ, nhất đinh dùng khoái mã hồng kỳ đem tấu chương tới tay hoàng đế.
Ba canh giờ sau Lưu Triệt thấy bản đồ Thụ Hàng Thành tinh xảo.
Lưu Triệt sai Tùy Việt treo tấm bản đồ lên đứng đó nhìn suốt nửa canh giờ.
A Kiều đi vào, bước chân hết sức nhẹ nhàng, đặt một khay hoa quả lên bàn gỗ, sau đó cầm khung thêu lên, tiếp tục hoàn thiện bức tranh thuê dở, đợi Lưu Triệt từ trầm tư tỉnh lại.
Rất lâu sau Lưu Triệt mới lẫm bẩm:” Thì ra từ Lũng Tây có thể lợi dụng Đại Hà tới thẳng Thụ Hàng thành.”
A Kiều ngồi co chân trên ghế mây thêu thùa, ngạc nhiên:” Bệ hạ không biết? Thiếp đã dùng Đại Hà chuyển rất nhiều hàng hóa tới Thụ Hàng thành.”
“ Trẫm không biết gì cả.” Lưu Triệt đấm bàn rống lên, hắn cực kỳ căm ghét cảm giác bị người ta qua mặt:
“ Chỗ thiếp còn có bản đồ đường sông trên có ấn giám của Trung quân phủ, Vân Lang từ khi thả bè xuôi dòng từ Thụ Hang thành về Quan Trung đã làm việc này rồi.”
Lưu Triệt mặt tím tái, nói với Đại Trường Thu:” Lấy bản đồ đường sông cho trẫm.”
Đại Trường Thu đi ngay.
A Kiều bê khay son để trước mặt Lưu Triệt:” Húp ngụm cháo đi, hai ngày qua bệ hạ không ăn uống tử tế rồi.”
Lưu Triệt vung tay hất tất cả xuống đất, thở hổn hển như trâu.
A Kiều thở dài, ngồi xuống dọn dẹp, lúc này gọi cung nga vào, sẽ khiến người đó thành vật trút giận cho Lưu Triệt thôi.
Lưu Triệt nhìn A Kiều thu dọn càng nổi điên:” Nàng làm cái gì thế, sao không gọi cung nhân?”
“ Nếu gọi cung nhân vào, thiếp lại phải dọn máu và thi thể.”
“ Ai bảo trẫm định giết người?”
A Kiều cũng có chút tức giận: “ Lửa giận bệ hạ đã bốc lên tới tận đỉnh đầu rồi, trong lòng không nghĩ tới giết người, nhưng tay sẽ giết người. Ai khiến bệ hạ nổi giận thì đi tìm kẻ đó đi, chém đầu, treo cổ, bào lạc, ngũ ngưu phân thây đều được, chớ có mang cung nhân vô tội ra trút giận.”
“ Cái gì?” Lưu Triệt gầm gừ bước tới một bước:” Bào lạc? Nàng nghĩ trẫm là hôn quân vô đạo như Kiệt Trụ à?”
A Kiều nhìn hai mắt long sòng sọc như dã thú của hắn mà thất kinh:” Thần thiếp lỡ lời, xin bệ hạ thứ tội.”
Thấy A Kiều quỳ lạy, lửa giận trong lòng Lưu Triệt càng bốc ngùn ngụt, đá tung cái bàn thấp:” Đại Trường Thu, ngươi chết rồi à?”
Đại Trường Thu như ánh chớp lách vào, quỳ xuống dâng một cuộn văn thư lên.
Lưu Triệt mở cuốn lụa đó ra, chỉ vẻn vẹn nhìn một cái ném ngay xuống đất, đá Đại Trường Thu, ngực phập phồng dữ dội, giọng âm u:” Người Trung quân phủ cũng không thể tin nữa rồi.”
Đại Trường Thu cúi gằm mặt, không nói một câu.
Lưu Triệt hung hăng như con sư tử bị nhốt trong lồng, hắn càng đi càng nhanh, cuối cùng dừng lại ở bản đồ Vân Lang dâng lên, nhìn chằm chằm vào đó, mồm thở ra từng luồng hơi nóng rồi từ từ yên tĩnh trở lại ..