Chiều tối buông xuống, nhà nhà mới lên đèn, không khí vẫn còn oi nóng, làm Hoắc Quang chẳng có tâm tình chơi đùa ở trong thời gian mỹ hảo này.
Ánh mắt nó thi thoảng nhìn vào lồng chứa toàn sâu, những cái kén trong đó không dày như kén tằm, rất mỏng manh, cái hình tam giác, cái hình tròn ...
Vân Âm vụng về chơi đàn Tần tranh, thật khó nói là khúc gì, hình như là Cao sơn lưu thủy …?
Đại sư nương mà đàn Cao sơn lưu thủy thì Hoắc Quang nghe một cái ra ngay, dù là là đoạn ngắn cũng có thể đưa hắn vảo ảo cảnh mỹ lệ.
Vân Âm mỗi lần đàn khúc gì thì phải nói rõ tên của khúc dó, tay nó còn quá non nớt, tránh bị dây đàn làm đứt đầu ngón tay, sư phụ chuyên môn làm móng tay giả đeo lên, như thế Vân Âm có thể đàn thoải mái.
Tần tranh không chỉ đơn giản là nhạc khí, vào thời Chiến Quốc nó là loại thuẫn đem chống nỏ tiễn, lại là vũ khí có thể tác chiến, cho nên mới có câu, đàn tranh đặt ngang là nhạc, dựng lên thành binh khí.
Huân quý tụ hội là lúc nguy hiểm nhất, nếu như mang thanh kiếm vào sẽ bị người ta chỉ trích, còn nếu đem Tần tranh theo, sẽ là một nhã sự, từ đó càng nhiều người suy nghĩ cách biến nó thành vũ khí lợi hại.
Vân Âm mở cái miệng thiếu một cái răng cười với Hoắc Quang:” Muội đàn xong Cao sơn lưu thủy rồi, có muốn muội đàn một khúc Cửu môn không?”
Hoắc Quang sực tỉnh, quay lại khen ngay:” Đàn hay, hay lắm, dùng móng tay giả do sư phụ chế tác, tiếng đàn càng trong hơn, khúc Cửu môn trầm quá, ta không thích, muội đàn tiếp Cao sơn lưu thủy đi, vừa mới nghe được chút vị đạo trong đó.”
“ Được, được, muội cũng thấy mình đàn không tệ ...” Vân Âm mừng lắm, cười toe toét, rồi nhận ra mình há miệng quá lớn, có chút ảo não, thật không hiểu vì sao mà răng đang yên lành lại rụng mất ...
Tiếng đàn tình tang lần nữa vang lên, Hoắc Quang lại chuyển ánh mắt vào cái lồng, một số cái kén đã hơi đung đưa, xuyên qua ánh nến, chấm đen trong đó bắt đầu nhúc nhích ..
Tào Tương cũng bắt đầu viết tấu chương, hắn viết rất nhanh, cái lồng bên cạnh có con ngài sắp chui ra khỏi kén.
Bất tri bất giác đã viết rất lâu, nhìn con nài chui được ra quá nửa, bóp mi tâm, cầm bút tiếp tục: “ Thần cho rằng, thuyết thiên nhân cảm ứng có lẽ là có, thế nhưng sâu một ngày biến mất không phải do thiên ý, mà tuổi thọ con sâu đã hết, chỉ có chuyển hóa hình thể, chuẩn bị sinh trứng kéo dài tuổi thọ. Giống như tằm, đó là chuyện thường tình trên đời, đâu có gì mà kinh ngạc, cách nói trời cao giáng tội chỉ là kẻ tầm thường tự mê hoặc thôi ...”
Vân Lang không quan tâm sự kiện sâu hóa bướm này nữa, đó chỉ là trò chơi chính trị, một khi thứ họa hại Bạch Lộc tệ biến mất rồi, phần còn lại với y chỉ như đám hề đang diễn xiếc với nhau thôi.
Cứ để đám khỉ đó chơi đùa, y giải quyết hậu quả là được, hơn nữa, nói ra đây còn là cơ hội tốt, Lưu Triệt đang lên cơn như thế, không cần mình tốn công sức, hắn sẽ giúp mình thúc đẩy chuyện này.
Giờ chỉ đợi thêm chút thời cơ nữa thôi.
Mạnh Đại Mạnh Nhị nay đã thành chuyên gia gia cầm của Vân thị, nhi tử của Mạnh Nhị và Tiểu Trùng ra đời, khiến phu phụ Mạnh Độ phát cuồng. Bọn họ lập tức mới Vân Lang tới, Vân Lang hiểu lo lắng của họ, y nhìn rồi, đưa bé này chẳng những hết sức bình thường, còn đẹp đẽ.
Mạnh phủ ăn mừng suốt mười ngày, tới cả hoàng đế cũng gửi hậu lễ làm Mạnh thị vang danh Trường An.
Có lẽ trên đời này có thiên ý thực sự, khi đứa bé ra đời, Mạnh Nhị không còn ngơ ngơ ngác ngác nữa, ngồi đó vuốt chòm râu ngắn nhìn nhi tử, nếu không nói gì rất có phong phạm danh gia.
Tối nay Vân Lang và huynh đệ Mạnh thị sẽ thí nghiệm ẩm độ kế, cái thứ này bình thường chẳng có tác dụng gì, nhưng muốn ấp trứng nhân tạo quy mô lớn, không thể thiếu nó.
Mà thứ này không phải do Vân Lang làm ra, hay gợi ý công tượng trong nhà làm ra, hoàn toàn do Mạnh Đại nghĩ ra, cho dù nó cực kỳ nguyên thủy vẫn làm Vân Lang phát cuồng.
Ẩm độ kế mà Mạnh Đại phát minh chỉ là một cái cân, một đầu đặt ngải cứu dễ hút nước, sau đó đặt vào phòng ấp, ngải cứu hút hơi ẩm, tất nhiên khiến một bên hạ xuống. Rồi quan sát xem cân ngả xuống tới mức độ nào là thích hợp nhất đánh dấu vào đó.
Nếu như hạ xuống thấp hơn thì mở cửa thông gió, nếu chưa đủ thì phun thêm hơi nước.
Cực kỳ nguyên thủy, thế nên nếu không phải người có sức kiên nhẫn và sự tập trung cực cao như hai huynh đệ họ, người thường khó nhận ra sự chênh lệch nhỏ đó.
Thứ đó thực sự thành công, Vân Lang chỉ giúp làm thêm cái vạch đo độ, rồi thêm một cái lồng chụp.
Vân Lang chợt nhận ra, trí thông minh của mình gần đây hình như không nằm trong phạm vi giá trị bình thường, đầu tiên là phát hiện của Hoắc Quang, sau đó là Tào Tương, rồi Mạnh Đại, Mạnh Nhị chẳng khác nào cầm búa cho y một phát vào đầu ...
Tô Trĩ phát ra tiếng rên dài, hai tay ôm lấy cổ Vân Lang siết chặt, người từ từ cứng đờ thành mềm nhũn, sau đó như con sâu nằm trên người Vân Lang, đôi mắt lim dim đầy thỏa mãn.
Đó là chút kiêu ngạo còn sót lại của Vân Lang.
Vân Lang cảm giác ngày tháng quá nhàn nhã, mọi việc đẩy cho Hoắc Quang làm, khiến đầu óc y nghỉ ngơi quá mức rồi.
Khi trời sáng tín sứ của Tào Tương cưỡi khoái mã rời đi, Hoắc Quang mở lồng, một đàn ngài hướng về phía mặt trời bay đi, trong đó có con bươm bướm mỹ lệ.
Mạnh Đại chắp tay sau lưng đứng bên ổ gà, sau lưng hắn có bảy tám con gà trống lông sặc sỡ ngửa cổ gáy vang.
Đại Vương vất vả nhấc cái móng lớn của mình leo lên thang, hướng về phía mặt trời ngáp dài, chuẩn bị nằm xuống cái thảm chuẩn bị ngủ tiếp. Nó rất hài lòng với cuộc sống của mình, bất mãn duy nhất là Hồng Tụ đáng ghét lại giặt sạch cái thảm rách của nó rồi.
Tư Mã Thiên thì cả đêm không ngủ, vẫn ngồi ngây bên bàn, hắn viết sách không thuận lợi, chủ yếu vì lịch sử thời Tam Hoàng Ngũ Đế không đáng tin chút nào.
Hắn thấy khó viết.
Muốn viết thông sử, vậy thì phải viết từ khởi nguồn của Đại Hán, muốn viết khởi nguồn Đại Hán, phải nói rõ quốc gia này từ đâu mà ra. Nếu như thế thì Bàn Cổ, Nữ Oa đều sẽ xuất hiện.
Nghĩ thôi đã làm người ta nản chí, Bản Cổ có thể khai thiên lập địa, Nữ Oa nặn đất thành người, Thần Nông nếm bách thảo, Hoàng Đế hô phong hoán vũ, Xi Vưu điều động ma thần, đến Kiệt Trụ cũng tạo ra ao rượu rừng thịt ... Tới thời Lưu Triệt thì chỉ có bản lĩnh biến ra Bạch Lộc tệ.
Lịch sử đời sau kém đời trước làm sao mà viết nổi.
Vân Lang gặp được Tư Mã Thiên thì y vừa trong hầm rượu chui ra, Tư Mã Thiên vết mực dính ở miếng chưa lau đã sấn sổ tới hỏi:” Có rượu không?”
Vân Lang cẩn thận ôm chặt vò rượu, cái tên này luôn chỉ trích Vân thị nấu rượu lãng phí lương thực:” Thì cũng có.”
“ Nhiều không?”
“ Không ít.”
“ Hai chúng ta hôm nay tới hầm rượu nhà ngài uống rượu nhé?”
“ Vì sao lại vào hầm uống rượu?”
“ Không có mặt mũi gặp ai.”
Lời này rõ ràng chỉ đối phó, lão bà hắn lúc này đứng ở cửa, mặt cũng đầy ưu sầu.
“ Gia phụ không chịu được sĩ đồ khổ cực, chuẩn bị từ quan về nhà an dưỡng, vị trí sử quan do ta tiếp nhận.”
Uống rượu vào, Tư Mã Thiên rốt cuộc nói ra nguyên nhân thực sự, viết sách đi vào ngõ cụt không lối thoát, lúc này làm sử quan, có lẽ là lối đi khác.
“ Những thứ viết trước đó thì sao?”
Tư Mã Thiên cười thoải mái:” Đốt rồi, nhìn chướng mắt.”
“ Không định viết tác phẩm lớn của mình nữa sao?”
“ Viết chứ, nhưng mà phải mở trang khác, tâm tính không đủ, học thức không đủ, tầm nhìn hạn hẹp, như thế thì làm sao viết nổi danh tác. Uống rượu, uống rượu đi, cho ta lịch luyện nhân gian một hồi ... Ha ha ha ...”
.....
Hôm nay dừng ở đây, Lưu Triệt xứng với câu quyền lực tuyệt đối dẫn tới sa đọa tuyệt đối.