Vân Lang biết sĩ đồ của Tư Mã Thiên không thuận lợi, có điều vẫn nâng chén chúc hắn đường mây rộng bước.
Lần này Tư Mã Thiên say như chết, tựa hồ muốn đem toàn bộ tâm tư trút hết vào chén rượu.
Sau đó Tư Mã Thiên cáo biệt Vân thị đã sống suốt hai năm qua, ngồi một cỗ xe trâu, xe chở lão bà và hai rương sách lớn, tràn trề tự tin đi Trường An nhậm chức.
Tống Kiều muốn thu hồi Thính đào cư, nơi mỹ lệ thoát trần đó bị phu phụ Tư Mã Thiên trà đạp hỏng hết rồi, phải sửa lại chiêu đãi khách quý khác. Vân Lang không cho làm thế, mỗi ngày cử người tới quét dọn, tất cả nên để nguyên như cũ.
Một thư sinh tràn trề chính khí hạ sơn làm quan, chắc không bao lâu sau sẽ lại về viết sách.
Hà Sầu Hữu không ăn được đỗ rang nữa rồi, Hoắc Quang kể tháng trước ông ta đang nhai đỗ, kết quả răng gãy, chảy rất nhiều máu.
Vậy là tuổi già không ai thoát được đã tới ...
Vân Lang liền làm đỗ ngũ vị hương, loại đỗ luộc lên rồi mới rang này giòn giòn mềm mềm, không hại đến răng, thế là Hà Sầu Hữu chuyển sang ăn thứ đỗ này, đó là biến hoa nho nhỏ.
Nhưng đó là tiêu chí cho thấy Hà Sầu Hữu không còn hùng tâm khắc phục khó khăn nữa, từ nay ông ta không còn là đại ma vương khiến tất cả sợ hãi nữa.
Giờ chỉ còn là lão hủ dạy võ kỹ ở Vân thị.
Quyền lực chính là thần dược bất lão của nam nhân, chỉ cần còn nắm quyền trong tay, hắn sẽ không cảm thấy già. Hơn một năm qua Hà Sầu Hữu không gặp Lưu Triệt, cũng không nhận bất kỳ mệnh lệnh nào từ Lưu Triệt nữa ...
Hà Sầu Hữu tuy già đi, nhưng lại càng giống một con người, Thanh Tuyền cư nơi ông ta sống trồng đầy hoa lan đào từ Ly Sơn xuống. Mỗi một chậu gốm trồng một cây hoa lan, ông ta rất hài lòng, còn suốt ngày chế giễu hoa lan trồng trong chum lớn ở hoàng cung.
Thời tiết càng trong mát, hương hoa lan càng truyền xa, toàn bộ Thanh tuyền cư bao phủ một mùi hoa lan tựa có tựa không.
“ Người tốt thì không nên làm quan, ẩn sĩ nên trốn hẳn đi, phàm là ẩn sĩ bị hoàng gia khuyên xuống núi đều là hạng cầu quyền đoạt lợi, giả danh ẩn sĩ.” Hà Sầu Hữu đột nhiên cảm thán:
Đề tài này thì Vân Lang chỉ cười:” Đợi khi ta bảy mươi tuổi rồi sẽ cùng ông thảo luận chuyện cao thâm ấy, giờ thấy còn sớm quá.”
Hà Sầu Hữu mỉm cười chỉ số hoa lan bên cạnh:” Ta không sống được tới lúc đó đâu, hoa lan phải để lại cho ngươi chăm, đợi ta chết rồi, nhớ cũng biến ta thành tượng đất, đừng đợi da thịt tan hết, mà làm thành tượng luôn. Sau đó chọn chỗ gần tường để ta có thể lười biếng dựa vào, rồi đóng cửa Thần vệ doanh.”
Vân Lang kiếm được sơ hở là không bỏ qua:” Không phải trước kia ông nói mình là Hán thần không ở trong Tần lăng à, để ta làm cái áo quan, chôn ông ở đất đai Vân thị, có chỗ cho Vân Âm và Hoắc Quang tế bái chứ.”
Hà Sầu Hữu ném một viên đỗ ngũ vị vào mồm, dùng lại câu nói vừa nãy của Vân Lang:” Đợi tới khi bảy mươi tuổi hẵng cùng gia gia thảo luận chuyện này.”
“ Khí ngã khứ trứ tạc nhật chi nhật bất khả lưu, loạn ngã tâm giả kim nhật chi nhật đa phiền ưu.” Vân Lang cười phất tay:” Hà công, uống rượu thôi.”
Hà Sầu Hữu nheo mắt nhìn Vân Lang:” Câu từ rất hay, sao? Thấy tên thư sinh như Tư Mã Thiên cũng vào sĩ đồ, còn bậc đại tài như mình không có đất dụng võ, không cam tâm à?”
“ Có một chút, quan chức ta không thiết tha, song vài việc không làm, dù thế nào cũng không cam tâm.”
“ Ngươi hỏng ở chỗ tâm tình mâu thuẫn này đó, nếu khéo léo một chút, đừng suốt ngày đối chọi bệ hạ, bây giờ đã có thể thỏa chí lớn rồi.”
Vân Lang lắc đầu:” Tranh danh đoạt lợi quen rồi, khó mà nhớ chí ban đầu. Ài, thôi, uống rượu ...”
“Hừ, ngươi có chí lớn gì mà sợ làm danh lợi làm hỏng, nào nào, chia sẻ với lão phu, chỉ còn hai tên dư nghiệt Đại Tần thôi, giấu diếm làm gì?”
“Uống, uống, ông già rồi, ít suy nghĩ thôi mới sống lâu được.”
Tửu lượng của Hà Sầu Hữu không tốt, uống hai vò rượu mạnh của Vân thị đã mồm méo đầu nghiêng, lăn quay ra ngủ.
Vân Lang mày vẫn nhíu lại, uống hết bát rượu, thuận tay úp lên bàn, khẽ thở dài rời Thanh Tuyền cư, mắt nhìn về phương bắc, lương thực vật tư ở Quan Trung từ mấy tháng qua liên tục bị Lưu Triệt rút đi chuyển lên phía đó.
Đại quân ở Hữu Bắc Bình, Nhạn Môn Quan tiến dần giáp kích Long Thành, nơi đó sắp có trận chiến long trời lở đất.
……….. …………….
Cẩu Tử đứng trong bụi cỏ cao bằng cả người trưởng thành, cẩn thận nhìn con sơn dương đang ngó nghiêng xung quanh, thứ này thường sống trên vách núi cao, không hiểu vì sao xuất hiện ở đất bằng.
Thịt sơn dương rất ngon, mục nhân gặp được sơn dương là không muốn bỏ qua.
Một cái nỏ nhỏ lặng lẽ xuất hiện trong tay Cẩu Tử, ba mũi tên đã lên dây, chỉ cần bóp cò, con sơn dương kia tuyệt đối không có đường thoát.
Khi Cẩu Tử định ra tay thì Lan Anh mai phục ở gần đó đột nhiên hung dữ nhào ra, hai tay vừa vặn tóm lấy đôi sừng của con sơn dương.
Sơn dương vùng vẫy, người Lan Anh bị nó hất lên quật xuống, mấy lần đạp lên người nàng, nàng vẫn không buông tay.
“ Cẩu Tử nhanh lên, đây là con dê sữa.”
Cẩu Tử ném nỏ đi, nhảy lên người con sơn dương, ỷ vào thể trọng, đè nó xuống.
Lan Anh la hét cởi đai lưng buộc lấy tứ chi sơn dương, lau mồ hôi thở dốc, sờ bầu vú căng sữa của con sơn dương cười hì hì:” Tiểu Cẩu Tử có sữa ăn rồi.”
Cầu Tử bò dậy, cởi đai lưng mình đưa Lan Anh, mắng:” Kéo quần lên, ở thảo nguyên đã đành, nơi này không có ai, nếu tới trang tử còn như thế sẽ bị người ta cười cho đấy.”
Lan Anh giờ mới để ý cái mông trơn nhẵn phơi ra ngoài, kéo quần lên:” Nhìn thì nhìn, có sao đâu, nếu con dê chạy mất, Tiểu Cẩu Tử bị đói.”
Cẩu Tử bóp trán:” Ở trang không nghĩ thế, mất dê thì bắt lại, phơi mông ra người ta cười cả đời.”
Lan Anh lắc đầu:” Vẫn không quan trọng bằng cái ăn.”
Cẩu Tử cười không tranh luận nữa, vác con sơn dương đang kêu be be lên vai, bảo Lan Anh nhặt nỏ về, sau đó một trước một sau xua đàn dê về phía lều.
Cuộc sống mục dân rất khổ, nhất là khi rời khỏi khu tụ cư, hàng ngày Cẩu Tử và Lan Anh đi chăn dê, để lại Lan Kiều ở nhà trông con. Vốn Lan Kiều cho rằng nàng có thể buộc con vào lòng cùng đi chăn thả, Cẩu Tử không cho.
Thời tiết thảo nguyên thiên biến vạn hóa, buổi sáng còn vạn dặm trong xanh, một đám mây bay qua, thế là mưa trút tầm tã.
Thân ở thảo nguyên chẳng có nơi mà tranh, phải cùng đàn dê đứng dưới mưa chịu đựng. Có con dê trên người tích nước, nặng tới đè cho không đứng lên nổi, khi đó cần mục nhân kéo dê chạy để nước mưa chảy hết.
Đứa bé đầy tháng căn bản không sống nổi trong hoàn cảnh đó.
Đó là suy nghĩ của Cẩu Tử.
Lan Anh, Lan Kiều không nghĩ vậy, trẻ con Hung Nô có trời chiếu cố, chỉ cần ăn no là tự lớn lên, nếu không lớn được thì cũng là thần Côn Lôn chọn đàn dê của mình, những con dê yếu phải nhanh chóng loại khỏi bầy.
Cẩu Tử rất cương quyết, Lan Kiều đành nghe theo, vẻn vẹn một tháng sống như Cẩu Tử nói, nàng thành bà béo, ngực to mông nở rất có cảm giác trọng lượng, nhưng béo lên mà sữa lại không có ... Tiểu Cẩu thường đói khóc vang trời.
“ Tỷ tỷ, tỷ tỷ, bọn muội bắt được dê sữa rồi.” Lan Anh hoan hỉ đứng trước lều gọi:
Lan Kiều bế con đi dạo, vui mừng chạy từ trên đồi xuống, nhìn bầu sữa nặng trĩu của con dê, chẳng nghĩ gì, cho ngay miệng Tiểu Cẩu Tử tới đó bú, thằng bé bú rất khỏe, chuyện đã rồi, Cẩu Tử chỉ biết nhìn.