Đến giờ cơm, Cẩu Tử nói với hai tỷ muội:” Sau này sữa dê phải đun sôi mới được cho Tiểu Cẩu ăn.”
“ Vì sao?”
“ Vì sữa dê sống không sạch.”
“ Vì sao sữa dê sống không sạch?”
Cẩu Tử gãi đầu gãi tai, kiên định lặp lại:” Sau này sữa dê phải đun sôi mới được cho Tiểu Cẩu ăn.”
“ Nhưng ... Phân trâu rất ít, hôm nay chỉ kiếm được một gùi, nếm đem đun sữa thì không đủ.” Lan Anh húp một miếng cháo rau, nàng vẫn thấy không cần thiết, thảo nguyên ít cây cối, chất đốt không phải là thứ dư dả:
Cẩu Tử nói một câu kết thúc tranh luận:” Gia chủ của bọn ta là y giả cao minh nhất trên đời, người không bao giờ cho bọn ta uống nước lã, bị phát hiện ra là sẽ đánh đòn.”
Nghe Cẩu Tử giải thích như thế, Lan Anh đặt bát gỗ xuống:” Mai thiếp đi xa hơn tìm phân trâu là được. Cẩu Tử, ở Trường An không đốt phân trâu nữa à?”
“ Ừ, củi cũng không dùng nữa, bây giờ dùng than, là cục đá đen đen.”
“ Ngày nào cũng nhặt được nhiều lắm à?”
“ Đúng thế, có nhiều lắm, nhưng chúng ta không đi nhặt than, mà sẽ đổi ở thị tập, ở đó các nàng có thể tìm thấy bất kỳ thứ gì.”
Lan Kiều sáng mắt:” Có nồi sắt không?”
Cẩu Tử bật cười:” Nồi vàng cũng có, còn có nhiều loại trang sức mà nàng thích.”
Đó là một buổi tối hết sức bình thường trên thảo nguyên, đàn dê vào chuồng, hai con chó chăn cừu gác ở ngoài, Cẩu Tử tra một thanh đao, một cái chĩa gỗ ở cửa lều, nỏ lên dây, có thể dùng bất kỳ lúc nào.
Chó chăn cừu đột nhiên sủa lớn, Cẩu Tử nhanh chóng chạy ra, tay đao tay chĩa đề phòng, dù là địch hay bạn tới cũng phải sẵn sàng.
Theo thông lệ thảo nguyên, nữ nhân không phản kháng sẽ không bị giết, ở đây tính mạng nam tử như cỏ rác, còn nữ tử thì quý giá, nhất là nữ tử trẻ, đó là tài quản quý nhất của tộc người.
Một tiểu đội kỵ binh phóng qua, thấy Cẩu Tử đứng cửa lều, từ xa hô:” Thiền vu có lệnh, tất cả ai cưỡi được ngựa thì lên ngựa mang vũ khí tới Long Thành tập kết, mười ngày không tới, giết.”
Cẩu Tử dùng khẩu âm Hung Nô thuần thục hỏi:” Hán cẩu lại tới rồi sao?”
Kỵ binh cười lớn:” Đúng thế, ngươi sợ không?”
Cẩu Tử hô to:” Giết sạch Hán cẩu.”
Kỵ sĩ cuối cùng chạy qua Cẩu Tử ném cho hắn một túi tên:” Đúng thế, giết sạch Hán cẩu.”
Tiễn đội kỵ sĩ đó rời khỏi mục trường, Cẩu Tử nhặt túi tên vào lều.
Lan Kiều ngồi thừ ra trên thảm:” Lại đánh nhau à?”
Cẩu Tử gật đầu, chuyện thẳng thể tránh:” Hung Nô vương muốn lương thực, mỹ nữ đất Hán, Hán hoàng muốn bò dê, nữ nhân của Hung Nô, nên phải đánh. Chúng ta đi thôi, Hán hoàng đã chuẩn bị từ lâu, Thiền vu cũng muốn đánh với người Hán một trận trước khi tới Mạc Bắc để chặt đứt ý định bám đuôi của quân Hán. trận chiến này không kết thúc sớm được.”
Lan Kiều lo lắng:” Người Hán đông không, thiền vu có đánh lại không?”
“ Các nàng tới đất Hán sẽ biết người Hán có bao nhiêu, nhưng mà bọn họ không muốn đánh nhau, đừng sợ.”
Lan Kiều thông minh hơn Lan Anh, nên gặp chuyện thế này đều là nàng quyết:” Mai chúng ta đi, nhưng phải đợi nhà Tất Vật Khởi đi rồi hẵng đi.”
Lan Anh kiêu ngạo:” Tất Vật Khởi là đồ nhát gan, hắn không dám ngăn cản chúng ta.”
Lan Kiều đánh cho một cái:” Nhưng hắn sẽ báo với người khác, mai hắn tới bảo đi trước, như thế mới có thể chạy về phía nam.”
Cẩu Tử ấm áp nhìn hai nữ nhân dọn dẹp đồ, đứng dậy nói:” Ta đi kiểm tra chuồng dê.”
Nói rồi rời lều, cách đó hai dặm là lều của Tất Vật Khởi, hắn chỉ có nữ nhân già ở cùng, quan trọng nhất, hắn có hai con ngựa, trong khi chỉ có ba con chó là đáng sợ.
Người Hung Nô hung hãn, tuy Tất Vật Khởi là thứ phế vật ai cũng khinh thường, nhưng khi phát hiện có người lặng lẽ tới nhà, vẫn dũng mãnh xông tới.
Được Hà Sầu Hữu dạy dỗ cách giết người, Cẩu Tử dễ dàng cắm chùy thủ vào cổ Tất Vật Khởi trong tiếng chó sủa điên cuồng.
Chắc vì Tất Vật Khởi đối xử không tốt, ba con chó không xông vào cắn Cẩu Tử, nữ nhân rất già kia lại có vẻ hưng phấn.
Người Hung Nô giết nhau trên hoang nguyên rất bình thường, đa phần do lão bà người ta giỏi sinh nở hơn, hoặc là làm việc giỏi hơn. Nữ nhân già kia cho rằng Cẩu Tử nhìn trúng mình giỏi làm việc, nên giết Tất Vật Khởi cướp mình.
Cẩu Tử chỉ muốn hai con ngựa, ít thịt khô, định mang cả ba con chó đi, nhưng ba con chó lại xúm quanh nữ nhân già gầm ghè nhìn hắn.
“ Ngươi muốn ta sao?” Nữ nhân già đầy kỳ vọng hỏi:
Cẩu Tử lắc đầu:” Tất Vật Khởi hay đánh ngươi, không cho ngươi ăn, đó không phải hành vi của võ sĩ, nên ta giết hắn, lấy ngựa và chiến mã của hắn. Còn trâu bò dê để lại cho ngươi, nếu còn thấy lỗ, ta đền ngươi một con dê.”
Thấy có thể giữ được gia súc trong nhà, lại có dê bồi thường, nữ nhân già lập tức bỏ đốm lửa ái tình vừa dâng lên, kiên định đòi Cẩu Tử bồi thường năm con dê, bà ta mới nói với người khác là Tất Vật Khởi bị sói cắn chết.
Nhân lúc trời chưa tối hẳn, Cẩu Tử dẫn nữ nhân già đó tới chuồng dê chọn năm con dê, chuyện đào hố chôn thi thể tất nhiên cũng do bà ta làm.
Lan Anh đứng ở cửa lều nhìn Cẩu Tử và nữ nhân già hoàn thành giao dịch, không vui:” Vì sao không giết luôn cả nữ nhân già đó đi?”
“ Chúng ta cần mượn miệng bà ta nói, chúng ta bị sói ăn thịt rồi.”
“ Chẳng may bà ta nói linh tinh thì sao?”
“ Không đâu, giờ bà ta giàu có rồi, nói chúng ta bị sói ăn thịt mới có lợi.”
Lan Anh mắt đỏ hoe:” Chúng ta thành người nghèo rồi, sợ chưa tới được đất Hán đã hết cái ăn.”
Cẩu Tử vỗ mông nữ nhân tối ngày chỉ biết ăn này, làm hắn nhớ tới Tiểu Trùng, lòng nhói một cái, đi lâu như vậy, Tiểu Trùng e là gả cho người ta rồi:” Chỉ cần tới đất Hán, sẽ không thiếu cái ăn cho nàng.”
Đồ đạc của mục nhân không nhiều, chẳng mấy chốc đã thu thập xong, Lan Kiều không nói nữa, Lan Anh vốn hay nói cũng không muốn nói chuyện.
Từ mai, bọn họ đi lên con đường vô định, không ai biết có thể bình an tới được Trường An không ...
Cẩu Tử ngồi ngoài lều, trời có mây, không thấy sao, như có bóng đêm đậm đặc không tan. Cách đó hai dặm, nữ nhân già cũng kích động không ngũ được, dẫn ba con chó trông đống lửa trước lều, bảo vệ số tài sản lớn của mình.
Khi trời tờ mờ sáng, Cẩu Tử vào lều đánh thức Lan Anh, Lan Kiều, nói:” Nghĩ cho kỹ, rời đây rồi sẽ không quay đầu lại được đâu.”
Lan Kiều nhìn nhi tử gật đầu hết sức dứt khoát, nàng không muốn nhi tử lớn lên ở Mạc Bắc, nó còn nhỏ như thế, sợ đi đường cũng không chịu nổi nữa là.
Lan Anh rất đơn thuần, xác nhận lại lần cuối:” Tới đất Hán thực sự không cần ăn cháo rau nữa, thực sự có đường sao?”
Cẩu Tử ôm nàng vào lòng:” Nhất định.”
Lan Anh Lan Kiều lên chiến mã, Cẩu Tử buộc thừng vào chân, đeo hết vũ khí lên người, mở chuồng dê chỉ còn mười hai con, gọi hai con chó xua chúng khỏi chuồng .
Đêm qua có trận mưa nhỏ, thảo nguyên mùa hè đẹp say lòng người, nước trong sông nhỏ trong vắt, trời xanh như cái nồi lớn úp lên đầu, Cẩu Tử lấy kim chỉ nam ra, xác nhận phương hướng rồi xua đàn dê đi về phía nam.
Lúc này trong lòng hắn đầy bi tráng, nhưng hắn không sợ hãi, vì hắn đang về nhà ...