Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 714 - Q5 - Chương 033: Đường Về Nhà. (3)

Q5 - Chương 033: Đường về nhà. (3) Q5 - Chương 033: Đường về nhà. (3)

Cuộc chiến càng tới gần, Vân Lang càng đứng ngồi không yên.

Hoàng đế vơ vét trong nước vì gom đủ tiền lương, gia súc, giáp trụ, vũ khí cho Vệ Thanh, Lý Quảng, nếu bọn họ không mang về kết quả làm hoàng đế hài lòng thì bọn họ chỉ còn đường tự sát để tạ tội với thiên hạ, sau đó chắc chắn là một cuộc vơ vét nữa để báo thù.

Hoàng đế điên cuồng, tướng quân điên cuồng, tướng sĩ võ trang tới tận răng, ai cũng biết đây là trận chiến quan trọng, Đại Hán thắng, Hung Nô tất nhiên trốn xa tới Mạc Bắc, trong vòng mười năm không cần đụng binh đao.

Nếu Hung Nô thắng, vậy thì lúc đó toàn bộ người Hán đều phải chuẩn bị lên chiến trường.

Dưới hoàn cảnh đó, phàm là người hiểu chuyện đều căng thăng, không khí ngột ngạt đó ảnh hưởng tới cả Vân Lang, giờ y không dám chắc lịch sử sẽ đi theo hướng nào, tuy y vẫn tin phần thắng của quân Hán cao hơn rất nhiều.

Bình Già từ ngoài vào, đốt nến lên, Vân Lang ngồi trong bóng tối liền xuất hiện.

“ Hầu gia, đã gửi thư cho tướng quân Lý Quảng rồi ạ, gửi kèm bản đồ cùng kim chỉ nam.”

“ Đi chuyến nữa, nâng phần thưởng cứu viện Hứa Lương từ một trăm vàng lên năm trăm vàng.”

Bình Già do dự:” Hầu gia không nên làm thế, dù sao Hứa Lương là Tú Y sứ giả, quang minh chính đại cứu viện sẽ bất lợi cho Vân thị.”

Vân Lang nhìn Bình Già:” Nếu đổi lại người đó là ngươi thì sao?”

Bình Già thẳng lưng nói lớn:” Mỗi gia thần có giá trị nhất định, nếu hầu gia vì cứu tiểu nhân vượt quá giá trị đó, sẽ là họa cho Vân thị, thân là gia thần, không mang lại lợi ích cho gia tộc, không cần cũng được. Bình Già có chết cũng không oán.”

Vừa mới dứt lời thì trúng một đòn mạnh, mắt nổ đom đóm, sau đó là vô số cú đấm trút lên người.

Bình Giải không phản kháng, ôm đầu nhìn gia chủ, không thấy mình sai chỗ nào.

“ Đừng đem âm dương luận của cha ngươi lý luận với đại đạo của ta, giờ đi làm việc đi, Cẩu Tử có thành con chó thật cũng phải mang về. Làm kín đáo được thì tốt, không được thì khỏi cần che giấu.”

Gần đây tính khí Vân Lang rất nóng nảy, vì thế Đại Vương cũng nóng nảy theo, gia chủ không vui, phó dịch không có việc gì cũng tự giác làm mình bận rộn.

Quách Giải tới Vân thị nhìn phó dịch chạy qua chạy lại hết sức tất bật, hỏi Bình Già mặt xước xát mới biết đâu đuôi câu chuyện.

Hai năm qua Quách Giải thuận buồm xuôi gió, từ huyện úy thăng lên tới Lang kỵ trung tướng, có thể xem là một bước lên trời, tước vị ngàn thạch ở Trường An chẳng là gì, nhưng ở Phú Quý huyện thì ghê gớm rồi.

Ai cũng biết quan chức Quách Giải từ đâu mà ra, quân đội khuếch trương sinh ra mậu dịch nô lệ phồn vinh, hiện những gia tộc lớn đều có vài trăm tới cả nghìn nô lệ là thường, nhà điền sản nhiều có khi lên cả vạn.

Thượng Lâm Uyển không cho phép chứa chấp nô lệ, điều này khiến nhiều nhà phản đối, nhưng dù bọn họ chạy chọt các cửa vẫn chỉ có câu trả lời --- Thượng Lâm Uyển không cho chứa nô lệ.

Rất nhiều người không rõ nguồn cơn vì sao, nhưng mấy gia tộc lớn ở Thượng Lâm Uyển không hề có nô lệ, vì thế gia tộc khác dù khó chịu cũng chẳng còn cách nào, hoặc chấp nhận, hoặc đi nơi khác sống.

Cái hai đằng đều khó lựa chọn, vì Thượng Lâm Uyển có Phú Quý huyện giờ là nơi thương mại phồn thịnh nhất Quan Trung.

Quách Giải là một trong số ít người hiếm hoi biết nguyên cớ.

Vân Lang vỗ vỗ đầu Đại Vương, bộ lông đã dựng lên của nó mới ngả xuống, còn gườm gườm nhìn Quách Giải một cái mới kiếm chỗ mát mẻ nằm xuống há mồm thở.

“ Phía tây đã không còn nô lệ để bắt nữa, dã nhân sống trên núi cao thì hoang dại khó thuần, dù bắt được cũng vô dụng, chúng chỉ biết nhe răng gầm gừ, không biết làm việc. Cho nên bộ nô đoàn theo binh mã Đại tướng quân tiến vào lãnh địa Hung Nô, bọn họ đi rất xa, dấu chân rộng hơn cả đại quân, quân hầu muốn tìm ai, mỗ sai bộ nô đoàn tìm kiếm, ổn thỏa hơn.”

“ Các ngươi làm xằng làm bậy, sớm muộn cũng vấp ngã ở chuyện này.”

Quách Giải cười khà khà:” Hiện giờ nô lệ chỉ đem lại lợi ích, không hại gì, nếu có dấu hiệu gây hại giết hết là được.”

Nói tới căn nguyên chuyện Quách Giải đi săn nô lệ là do Vân Lang gây ra, chuyện này hối hận cũng muộn rồi, cầm bức tranh Cẩu Tử do Mao Hài vẽ đưa ra:” Tìm hắn cho ta, tên Cẩu Tử.”

Quách Giải nhận lấy, cũng không hỏi thân phận Cẩu Tử:” Ti chức về sẽ bảo họa sư vẽ ra trăm bản, giao bộ nô đoàn, nhất định mang hắn về.”

Suy nghĩ một lúc Quách Giải nói thêm:” Nếu hành tung Cẩu Tử bất định, quân hầu nên đi hỏi ngoại tổ mẫu của ti chức.”

Vân Lang không hiểu:” Ngoại tổ mẫu của ngươi là ai?”

“ Chính là Thư Đình hầu.”

Vân Lang giật mình, không sao ngờ được ngoại tổ mẫu của Quách Giải lại là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh như vậy:” Hứa Mạc Phụ, bà ấy còn sống sao?”

“ Nếu người khác hỏi tới, mỗ tất nhiên nói người đăng tiên rồi, nếu quân hầu hỏi, thì vẫn còn ở nhân gian.”

Vân Lang trầm tư, Hứa Mạc Phụ ra đời không lâu, vì trăm ngày nói được mà thành điềm lành được quan địa phương báo lên Thủy hoàng đế, Thủy hoàng đế ban cho trăm dật hoàng kim, sai Hứa thị nuôi dưỡng cho tốt.

Nữ tử được Lưu Bang phong làm Thư Đình hầu này, phải trăm tuổi rồi.

Nếu là tướng sư khác Vân Lang cười khẩy bỏ qua, nhưng danh tiếng Hứa Mạc Phụ thì y không dám xem thường, một nữ tử mà được phong hầu, hàng nghìn năm sau vẫn nổi danh, ngươi dám xem nhẹ là ngu xuẩn.

“ Không biết lão quân hầu nay ở đâu?”

Quách Giải tủm tỉm cười:” An dưỡng ở Quách thị.”

“ Hôm nay ngươi tới đây là được ngoại tổ mẫu ngươi sai bảo?”

“ Quân hầu nếu muốn cởi bỏ nghi hoặc, xin hãy cho ti chức bỏ đi tục lễ.”

Không cho Vân Lang gọi thêm bằng hữu đi xem điềm lành sống, xe ngựa từ bên ngoài tới thẳng phòng khách, Vân Lang lên xe hạ rèm xuống, Quách Giải đích thân ngồi càng xe đánh xe rời Vân thị.

Vân Lang tôn trọng ý chủ nhân, nhắm mắt dưỡng thần trong chiếc xe nóng nực, tùy Quách Giải dẫn đường.

Xe ngựa đi trên quan đạo bằng phẳng nửa canh giờ, sau đó rẽ vào đường nhỏ, xóc nảy dữ dội, Vân Lang mơ mơ màng màng ngủ một lúc, đến khi rèm xe ngựa mở ra mới tỉnh dậy.

“ Quân hầu, tới rồi.”

Vân Lang dụi mắt nhìn bốn xung quanh:” Nơi đây là Ly Sơn mà.”

“ Ngoại tổ mẫu thích u tĩnh, Quách mỗ liền mua sơn cốc này để người trú thân.”

Vân Lang nhìn tiểu viện gạch đen cổ kính trước mắt, một cảnh cửa gỗ cách tuyệt với thế giới bên ngoài.

Quách Giải đi lên khẽ gõ vòng cửa, một thanh y nữ tử đi ra, nhìn Vân Lang một cái, bảo Quách Giải:” Khách tới rồi, ngươi về đi.”

Ngữ khí rất vô lễ, Quách Giải lại không phật ý:” Xin thỉnh an ngoại tổ mẫu cho ta.”

Nữ tỳ không thèm để ý tới Quách Giải, cũng chẳng nói chuyện với Vân Lang đi thẳng vào trong, Vân Lang nghi hoặc đi theo.

Vào trong sân, cánh cửa gỗ đóng lại, Vân Lang mới nhận ra đóng cửa là hai con khỉ mặt chó lớn, chỉ bên ngoài:” Huynh đệ của ta cũng đi theo, cho nó vào được không?”

Nữ tỳ thò đầu nhìn thấy con hổ đang đứng trên cây nhìn vào trong, tức giận quát:” Lão tổ không tùy tiện gặp người, sao có thể để một con súc sinh phá hỏng thanh tu.”

Đại Vương không biết nữ nhân kia đang chửi mình, nhảy từ cảnh cây xuống tường bao, thể trọng kinh khủng của nó lập tức khiến số ngói cũ kỹ không chịu nổi rơi rào rào. Nó cuống lên, liên tục cào cào chân một lúc không trụ được, thế là ngã uỵch xuống đất. Chắc là thấy biểu hiện vừa rồi mất mặt, nó gầm một tiếng dữ dội, hai con khỉ đầu chó vội vàng ôm đầu nằm xuống.

Nữ tỳ không sợ hổ, đùng đùng nổi giận quát Vân Lang:” Ngươi thật vô lễ.”

Một giọng nói già nua truyền ra:” Tiểu Thanh, không được vô lễ, mời quân hầu và sơn quân vào nói chuyện.”

Bình Luận (0)
Comment