Vân Lang ngẩng cao đầu bước vào phòng, Đại Vương dùng thân thể to lớn của nó đẩy Tiểu Thanh sang bên, phe phẩy đuôi đi theo.
Vừa vào cửa Vân Lang thấy đôi mắt sáng tràn ngập hứng thú trẻ thơ, nhìn đôi mắt đó, những thứ khác ở trong phòng không cần nhìn nữa, đôi mắt đó vô cùng đặc sắc, tựa như quả cầu pha lê phép thuật thấy hết bí mật thiên địa.
Đối diện điềm lành sống trăm tuổi ấy, Vân Lang hết sức cung kính thi lễ:” Hậu sinh Vân Lang bái kiến quân hầu.”
Lão phụ cười, nếp nhăn trên mặt che mở đôi mắt, giờ Vân Lang mới nhận ra bà nhỏ bé tới đáng thương, người co ro trên giường gấm, nhìn không rõ cao thấp, nhưng chắc chắn không nặng bằng cái móng của Đại Vương.
“ Ngươi giết Lý Thiếu Quân à?”
Vân Lang không dám giấu:” Hắn tự sát.”
“ À, hắn đâu phải kẻ có dũng khí tự sát.”
“ Hoàng đế muốn hắn thi pháp hại hậu sinh, lại còn phải có hiệu quả ngay, thế là hắn hô phong hoán vũ, định dùng sấm sét giết người. Nhưng đợi mãi trời chẳng thấy mây đen, trong lúc sợ hãi, không muốn bị hoàng đế phân thây đã dùng chùy thủ tẩm độc tự sát. Chùy thủ vừa đâm vào người thì gió nổi, mây tới, sấm chớp rền vang, sau đó hắn chết, bị Trưởng công chúa cho mồi lửa đốt sạch.”
Lão phụ nghe mà cười liên hồi, thân hình nhỏ nhắn rung lên dữ dội, thấy cười sắp chết tới nơi thì kiềm lại được:” Sớm nói với hắn rồi, đừng tới quá gần hoàng đế, hắn không nghe, tự tìm cái chết, trách ai được.”
Mặt đất trải thảm lông cừu dày, Đại Vương nằm xuống nghỉ ngơi, Vân Lang nhìn quanh không thấy chỗ ngồi, cũng quỳ xuống thảm.
“ Ta là Hứa Phụ, ngươi biết chứ.”
Vân Lang gật đầu:” Nên gọi là Hứa Mạc Phụ mới đúng, Thủy hoàng đế cho bà trăm đật hoàng kim an gia, Thủy hoàng đế chết rồi, bà lại sửa tên rồi trở thành Hán Thư Đình hầu, xem ra bà còn vài phần xấu hổ.”
“ Một nữ tử yếu đuối, không có sức cầm đao huyết chiến tới cùng vì Thủy hoàng đế, cũng không có tài chí giúp ngài cứu vãn cơ đồ Đại Tần, chỉ có thể bỏ đi chữ Mạc, là lão phụ có lỗi với Thủy hoàng đế.”
Vân Lang chắp tay:” Hậu sinh nghe nói quân hầu có tài tìm người ngàn dặm, không biết có thật không?”
“ Có lẽ nhìn trộm được phần nào tiên cơ.”
“ Ân sư hậu sinh nói, toàn bộ tướng sư trên đời này đều là kẻ lừa đảo, sở dĩ nhiều thần nhân là vì thuật lừa đảo chưa bị vạch trần mà thôi. Nay lòng rối loạn, đành hỏi đường người mù, xin quân hầu cho biết Tiểu Cẩu Tử của ta giờ còn sống không?”
Hứa Phụ cười nhẹ:” Tiểu tử vô lễ.”
Vân Lang thở dài:” Thì ân sư nói thế, quân hầu chịu khó giúp xem hộ người đó còn sống không?”
Hứa Phụ lấy trong ống tay áo ra một nắm thi thảo:” Có thể giúp bói một quẻ, nhưng ngươi phải cho ta biết Khoa kỹ Tây Bắc là gì?”
“ Được, giao hẹn như thế.” Vân Lang cũng rất tò mò về thuật bói quẻ:
Hứa Phụ chia cỏ thi làm hai nắm, năm ở hai tay:” Thi thảo vốn có năm mươi rễ, bỏ đi một không dùng, lấy một rễ ở mớ trái kẹp vào kẽ ngón 3 và ngón 4 tay trái. Tay phải tách mớ phải thành từng đợt 4 rễ, sao cho số rễ dư còn lại ít hơn hoặc bằng 4. Lấy số rễ dư đó kẹp vào kẽ ngón 2 và ngón 3 tay trái. Tay phải tách mớ trái thành từng đợt 4 rễ như trên rồi kẹp rễ dư cũng nhỏ hơn hoặc bằng 4 vào kẽ ngón 1 và 2 tay trái. Tổng các rễu trên bàn tay trái là 5 hoặc 9. Để số rễ này qua một bên. Đó là kết quả lần một.”
Miệng thì nói, tay Hứa Phụ không ngừng chút nào, gần như không cần dùng tâm tư, rất nhanh một nắm nhỏ cỏ thi được bà ta đặt lên giường gấm.
Sau đó lấy ra một cái vỏ rùa trong veo, ném lên giường, nói:” Người ngươi lo lắng sắp chết rồi.”
Vân Lăng trầm mặt chốc lát:” Vậy mà hậu sinh còn hi vọng nghe được tin tức tốt.”
Hứa Phụ thu vỏ rùa lại:” Nguy hiểm tứ bề, người này muốn sống không dễ.”
“ Nói cách khác hiện giờ hắn còn sống?”
Hứa Phụ khẳng định chắc chắn:” Còn sống.”
Vân Lang thở phào:” Người Vân thị ta không dễ chết thế mà.”
Hứa Phụ phất tay qua giường gấm, cỏ thi và vỏ rùa biến mất một cách thần kỳ:” Ngươi không hỏi vì sao ta có được đáp án này à?”
Vân Lang lắc đầu:” Vì tiểu tử hoàn toàn không hiểu thứ này, chất vấn lĩnh vực mình không hiểu chỉ bị lừa gạt thôi, nên quân hầu nói tin là được. Ngự thần toàn tính vô thường, bản thân câu này đã có vấn đề, biến số quá nhiều, toán học hiện giờ còn chưa thể tính toán chi tiết sự kiện, cuối cùng biểu đạt ra kết quả.”
Hứa Phụ hứng thú:” Nói thế sư môn ngươi cũng có nhận thức về chuyện thiên ngoại.”
“ Quân hầu đã trăm tuổi rồi, đừng nghĩ thứ này nữa, nghĩ nhiều tổn thọ thêm thôi.”
Hứa Phụ cũng hơi mệt mỏi rồi, được Tiểu Thanh giúp đỡ dựa vào giường gầm, nghiêng đầu nhìn Vân Lang:” Trên đời này chưa từng có thứ gọi là Khoa kỹ Tây Bắc, ta sống trăm năm rồi, hẳn không ai biết nhiều hiểu rộng như ta, gần như không sơn môn nào có thể từng lẫy lừng như vậy tồn tại mà ta không biết. Từ lúc ngươi bắt đầu qua cửa, ta đã nhìn tướng mạo của ngươi, tuy nói ....”
Vân Lang xua tay ngăn Hứa Phụ nói tiếp, lấy hình Cẩu Tử ra:” Hắn càng cần quân hầu xem cho, ta thì thôi đi.”
Hứa Phụ nhìn hình vẽ Cẩu Tử:” Ngươi không để ý tới vận mệnh của mình sao?”
Vân Lang chắp tay:” Trên đời này thứ thần kỳ nhất là tiền đồ mịt mờ, mọi khả năng đều ở phía trước, chúng ta không biết những gì ở phía trước, nên mới nỗ lực phấn đầu. Hậu sinh biết quá nhiều rồi, giờ chỉ thích gặp chuyện bất ngờ, biết hết tất cả thì vô vị quá.”
Hứa Phụ nhắm mắt lại yếu ớt phẩy tay:” Ngươi đi đi, ta mệt rồi.”
Vân Lang chắp tay cáo từ, ra tới cửa mới nghe thấy Hứa Phụ nói thêm:” Ngươi trong tranh đang gặp thủy tai.”
………….. ……………….. ……………….
Một cột nước trong veo từ trời đổ xuống mặt Cẩu Tử, khiến Lan Kiều, Lan Anh cười lớn, đó là tai nạn Tiểu Cẩu Tử gây ra cho cha nó.
Bầu trời u ám đáng sợ, mây đen như sà xuống tận đỉnh đầu, không có gió, mưa như trút.
Trên đồi đất thấp, chỉ có nhà Cẩu Tử, hai con ngựa, hai con chó, mười một con dê. Đây là lục địa rất nhỏ, phần còn lại biến thành biển nước mênh mông.
Cả nhà Cẩu Tử bị kẹt trên ngọn đồi này đã hai ngày, mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, mọi thứ đều ướt sũng, nơi khô ráo duy nhất là đôi tay Cẩu Tử, Lan Anh, Lan Kiều và bọc tã của Tiểu Cẩu Tử.
Hai ngày qua Tiểu Cẩu Tử nằm trong vòng tay của họ ngủ say.
Cách đó không xa cắm một cọc gỗ, đó là mốc mà Cẩu Tử bố trí, một khi lũ vượt qua cọc gỗ, phải dùng biện pháp cuối cùng để thoát thân, là giết hết dê làm bè da dê.
Còn về phần sẽ bị bè đưa đi đâu thì không biết được.
Da trâu trên đỉnh đầu bị nước mưa thấm ướt trương lên, trọng lượng tăng lên nên giữa lều không ngừng trũng xuống, Lan Anh cứ phải đứng lên chọc nóc lều, không để nước đóng lại.
Lan Kiều nhìn màn mưa bên ngoài lo âu không thôi:” Sao lại có mưa lớn như thế?”
Lan Anh cầm que chọc nóc lều một cái, thế là nước ào ào đổ xuống:” Hay thần Côn Lôn không muốn chúng ta tới đất Hán?”
Cẩu Tử cười to:” Ngược lại, vì trận mưa lớn này Đại át thị mới cho rằng chúng ta chết thật rồi, không phái người truy sát chúng ta nữa.”
Lan Kiều vui mừng:” Đúng thế thật, trước kia xảy ra lũ, mọi người luôn phải bỏ nơi có nước, lên cao ở.”