Con chó chen chúc trong lều đột nhiên sủa inh ỏi, Cẩu Tử vội nhìn quanh, thấy một con sói đang ra sức bơi về phía ngọn đồi của bọn họ. Cẩu Tử lấy đao xông ra trời mưa, con sói kệ hắn, lảo đảo leo lên bờ, nó còn chưa kịp thở đều đã bị Cẩu Tử chém rụng đầu.
Nhân lúc máu sói còn nóng, Cẩu Tử ghé miệng tới uống mấy ngụm, kéo xác sói về lều. Lan Anh, Lan Kiều đói khát tức thì xúm tới uống no máu.
Cho hai con chó xác sói, Cẩu Tử quay lại ngồi trên tảng đá bị nhiệt độ thân thể hắn làm ấm:” Ở nhà vào lúc mưa lớn, mọi người đều ăn lẩu, trong nồi cho thật nhiều thù du và ma tiêu, thịt được trù nương thái thật mỏng, lúc là thịt dê, lúc thịt lợn hoặc gà. Nhưng thực ra ta thích nhất là gặm khúc xương to ở đáy nồi.”
“ Trong nhà ai cũng thích ăn, gia chủ ăn lẩu thường nổi giận, nói cái gì không có ... ớt ... Ăn cái rắm, có lần thiếu chút nữa ném cả nổi đi, chủ mẫu nói gia chủ bị điên rồi. Từ đó ta thầm ghi nhớ thứ tên là ớt, đi hỏi khắp nơi, kỳ lạ là hỏi ai cũng không biết, cả Tư Mã tiên sinh bác học chưa từng nghe que, nói gia chủ bịa bừa.”
Lan Anh nuốt nước bọt ừng ực:” Thiếp chưa bao giờ ăn lẩu.”
Cẩu Tử ỉu xìu xìu:” Ta cũng lâu lắm rồi không được ăn lẩu.”
Lan Kiều đặt Tiểu Cẩu Tử giữa ba người, cẩn thận tránh chỗ y phục ướt, cả nhà ngồi sát cùng nhau, dùng hơi ấm của mình sưởi ấm cho đứa bé.
Cứ thế bọn họ chỉ biết ngồi, chờ đợi, chọc nước trên nóc lều, lo lắng nhìn cọc gỗ, rồi đột nhiên Cẩu Tử hét lên:” Nước sắp rút rồi, các nàng xem, nước sắp rút rồi.”
Lan Anh, Lan Kiều reo hò, đánh thức Tiểu Cẩu Tử đang ngủ say, thế là nó khóc toáng lên.
Mưa ở rất xa đã dừng, nên nước mới rút đi, đám mây đen trên đỉnh đầu cũng tan đi không ít.
Mục nhân ít khi gặp phải tình cảnh giống nhà Cẩu Tử, bọn họ không chăn thả ở chỗ thấp, càng không ở lại chỗ thấp, mục trường luôn đặt ở nơi an toàn.
Nhưng nhà Cẩu Tử không dám tới những chỗ an toàn như vậy, chỗ có mục trường phải tránh, có mục nhân phải tránh, có bò dê phải tránh, bọn họ thậm chí không dám đi trên con đường nhỏ do bò dê dẫm thành ...
Lưu Lăng chưa từ bỏ truy lùng Cẩu Tử, mấy lần suýt bị du kỵ phát hiện, may mà trốn kịp không thì vận mệnh vô cùng bi thảm.
Đến chiều thì mặt trời lộ ra, mây đen phía chân trời biến thành mây đỏ, không khí ẩm thấp.
Cẩu Tử nhanh chóng giết thịt sáu con dê bị chết, hắn không biết ngày mai còn bao nhiêu để ăn, lúc này đành phải vậy.
Thịt dê thêm muối được treo lên phơi khô, chỉ giữ được thời gian ngắn.
Nước lũ dưới đồi biến mất với tốc độ nhanh hơn dự liệu, ngủ một giấc đến khi trời sáng thì cỏ dưới chân đồi đã lộ ra, chỉ có gốc cổ vẫn bao phủ lớp nước trong.
Bốn người cởi hết quần áo phủ lên tảng đá phơi khô, nhặt ít củi, chưa đốt được, Cẩu Tử lo lắm, người lớn hai ngày ăn đồ nguội không sao, nhưng Tiểu Cẩu Tử phải có chút đồ nóng mới được.
Kiểm kê những thứ còn lại, tình hình rất nghiêm trọng, sơn dương sữa, hai con ngựa, hai con chó vào lều trú không sao, mười một con dê ngâm nước hai ngày chết tới sáu.
Mặt trời tháng bảy hết sức đáng sợ, tuy trời xanh ngăn ngắt đẹp vô ngần, nhưng quả trứng đỏ rực treo cao như muốn nung cháy tất cả.
Quần áo khô rồi, nhưng bị ngâm nước qua, mặc vào không thoải mái.
Dù sao thì cũng đốt được lửa rồi.
Tiểu Cẩu Tử nằm trong nồi sắt thích thú lắm, không ngừng đạp nước, đợi tắm rửa sạch sẽ, Lan Kiều dùng vải khô lau người cho con, đặt nó lên thảm.
Phương nam biến thành đầm lầy, phía đông tuy khô ráo nhưng không ổn, nếu Lý Quảng từ Hữu Bắc Bình đánh lên thì đó là nơi hai quân giao tranh, phía bắc thì bọn họ đang chạy khỏi.
Hết cách Cẩu Tử cắn răng đi về phía tây, phía đó hẳn có rất nhiều người Hung Nô chăn thả.
Rời khỏi ngọn đồi đã che chở bọn họ ba ngày, Lan Anh, Lan Kiều thậm chí Cẩu Tử đều có chút lưu luyến, bọn họ nhớ khi trời đổ mưa ào ạt, tìm thấy được ngọn đồi đã vui mừng ra sao.
Giờ phải đi lòng đều khó bình tĩnh, dù biết an toàn nơi đó là giả.
Khi rời Long Thành, tinh thần mọi người đều rất cao, tràn trề tự tin, trải qua vô số gian khổ dọc đường, giờ Cẩu Tử không còn chắc mình trở về Trường An được hay không, nhưng đường lui không còn nữa rồi.
Chỉ có thể cắn răng tiến tới.
Thảo nguyên bị nước lũ quét qua vô cùng sạch sẽ, đằng xa không còn sói đói rình rập, buổi tối không lo có bọ cạp chui vào áo.
Nhưng đường xá khó đi, nếu nhầm đường sẽ phải rẽ vòng lớn, lúc này Cẩu Tử không hi vọng gì có thể né tránh người Hung Nô nữa.
Lang thang trên thảo nguyên mấy ngày, bọn họ rốt cuộc cũng gặp người Hung Nô rồi, đó là bộ tộc nhỏ, chỉ có khoảng chừng ba mươi cái lều tụ tập trên ngọn đòi cỏ cao ở bên ao nước. Thật may mắn là toàn bộ nam tử trưởng thành không có ở nhà, chỉ còn lại một ít người già, phụ nhân trẻ nhỏ chăn thả gia súc.
Bọn họ quyết định tạm thời dừng chân nơi này để nghỉ ngơi và bổ xung nhu yếu phẩm, chuẩn bị hành trình tiếp theo.
Cẩu Tử đóng giả một người tàn tật, chân của hắn bẻ ra ngoài mới đi được, người như thế không thể cưỡi ngựa, không thể tác chiến, sẽ không ai nghi ngờ hắn.
Nếu không phải hắn biết làm gốm thì loại phế nhân này không nơi nào chịu tiếp nhận, lại còn mang theo hai nữ nhân xấu xí mặt đen, nhưng ngược lại đứa bé bụ bẫm thì sau này chắc chắn sẽ là võ sĩ cường hãn.
Mới đầu một số mục nhân rảnh rỗi nhìn tên tàn phế này cùng hai lão bà dẫm bùn bên ao thì tò mò xem, sau đó phát hiện tên tàn phế có đôi tay khéo léo nặn ra được nhiều hũ đẹp đẽ, ai nấy đều kinh ngạc.
Cuối cùng tộc trưởng cũng tới xem bị đại sư này chế tác đồ gốm ra sao.
Khi phôi gốm được làm xong, dưới yêu cầu của đại sư, tộc trưởng phái người đào sơn động để hong khô, mặc dù còn chưa nung thành gốm, tộc trưởng đã xí cái nồi to nhất.
Đống củi thật lớn được chất lên, châm lửa cháy rừng rực, bên cạnh lều Cẩu Tử đã đông nghịt người, ai nấy hồi hộp đợi thành phẩm. Đồ gốm nung trong lửa lớn suốt một ngày, Cẩu Tử còn cẩn thận dùng tro ủ lên, hắn ngồi trước đóng tro đợi đồ gốm nguội dần.
Trời sáng lão tộc trưởng mất kiên nhẫn đánh thức Cẩu Tử đang ngủ gà ngủ gật, gọi người dọn tro bên trên, lấy từng món đồ gốm ra, lão tộc trưởng dùng ngót tay gõ lên phát ra tiếng kêu trong trong, người xung quanh đồng thanh reo hò, làm việc càng tích cực.
Một cái nổi nguyên vẹn xuất hiện, với người Hung Nô mà nói, thứ này quá quan trọng, có thể nấu thịt dê, nấu rau dại làm cháo, có thể luộc da.
Khi một món đồ gốm bị nung hỏng đưa ra, mọi người thở dài.
Thành quả bận rộn ba ngày của bọn họ là hai cái nồi gốm tốt, hai mươi cái bát gốm đen.
Nếu như ở xưởng gốm Vân thị làm ra thành tích này, gia chủ nhất định sẽ dùng chân cho tất cả thợ gốm biết, người làm ra rác rưởi không xứng sống trên thế giới này.
Nhưng cái nồi hình dạng méo mó, cái bát xù xì xấu xí được mọi người tranh giành nhau, tộc trưởng thống khoái cho Cẩu Tử hai cái xe kéo, hai con trâu, năm mươi cân thịt khô, ba mươi cân thanh khoa.
Cẩu Tử là người có chí lớn, hắn muốn mỗi mục nhân đều có một cái nồi, cho nên hắn không thể dừng lại ở một chỗ.
Cho dù tộc trưởng rất muốn giữ Cẩu Tử lại, chế tạo cho bộ tộc thật nhiều nồi, nhiều bát, sau khi nghe chí hướng của Cẩu Tử, ôm chặt lấy hắn, còn tốt bụng đích thân ngồi lên xe chỉ cho hắn phương hướng bộ tộc tiếp theo.
Thế là được Cẩu Tử toàn thể mục nhân tiễn chân rời bộ tộc, tới bộ tộc tiếp theo.