Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 717 - Q5 - Chương 036: Đường Về Nhà. (6)

Q5 - Chương 036: Đường về nhà. (6) Q5 - Chương 036: Đường về nhà. (6)

Có xe và trâu, nụ cười trên môi Lan Anh, Lan Kiều nhiều hơn, hai nàng vui mừng cho rằng, không cần tới Trường An, dựa vào tay nghề của Cẩu Tử cũng có thể sống sung sướng rồi.

Cẩu Tử giờ được gọi là Tát Nỗ Lai chẳng mấy chốc thành người Hung Nô được hoan nghênh nhất, là điển hình thân tàn chí không phế, thanh danh vang dội.

Nay người Hung Nô chu vi trăm dặm không ai không biết huynh đệ Trát Nỗ Lai muốn mỗi người Hung Nô có một cái nồi.

Nghe đồn hắn từng thề với thần Côn Lôn, chỉ cần còn có một huynh đệ mục nhân chưa có nồi ăn, hắn sẽ không dừng bước chân lưu lãng.

Cuộc sống không có Lưu Lăng giám thị vô cùng hạnh phúc, chẳng ai thấy suốt ngày phải bôn ba là gian khổ. Xe lặc lặc lăn trên cỏ hoang để lại hai vết bánh xe mờ, hai con chó chăn cừu chạy trước chạy sau, chiến mã buộc vào xe thong dong dạo bước.

Cẩu Tử ngồi trên xe cầm kim chỉ nam xem, Lan Anh, Lan Kiều vui vẻ ca hát, Tiểu Cẩu Tử nằm trong lòng mẹ nhìn mặt trời, hai cánh tay ngắn ngủi cứ giơ lênh, như muốn ôm cả trời xanh vào lòng.

Hai khoái mã phóng qua bên cạnh xe lặc lặc, được một quãng thì đột nhiên quay ngựa, Lan Anh, Lan Kiều sợ lắm, vì đó là hai võ sĩ cường tráng, Cẩu Tử âm thầm sờ tay vào nỏ.

“ Có phải huynh đệ Trát Nỗ Lai đấy không?” Một võ sĩ lớn tiếng hỏi:

Cẩu Tử thở phào:” Chính là ta, huynh đệ người tộc nào đấy?”

“ Trát Nỗ Lai thân ái, ngươi đi đường này là muốn tới Cáp Đồng bộ của ta à?”

Cẩu Tử gật đầu ngay:” Đúng thế, ta nghe nói Cáp Đồng bộ còn có nhiều huynh đệ chưa có nồi để dùng, định tới đó làm cho mọi người đây. Huynh đệ dũng mãnh của ta, ta là phế nhân, không lên trận giết Hán cẩu được như mọi người, thật đáng tiếc.”

Võ sĩ hùng tráng chua chát:” Huynh đệ Trát Nỗ Lai, lần này người Hán tới đông lắm, ba vạn võ sĩ của Hữu cốc lễ vương không ngăn cản được đại quân của tên ma quỷ Vệ Thanh. Tên Tả đại tướng hèn nhát đối diện với Lý Quảng chưa đánh đã chạy, thiền vu đã ra lệnh cho tất cả mọi người rời mục trường tới mạc bắc.”

Cẩu Tử nghe kể lại mà phẫn nộ giơ cao tay lên trời:” Thần Côn Lôn vĩ đại ơi, chẳng lẽ người Hung Nô thực sự phải tới Mạc Bắc xa xôi ăn cát sao, nơi đó cỏ không mọc đường, mùa đông lạnh thấu xương, gió cát biến mặt mỹ nhân thành ma quỷ, cái lạnh làm bò dê chết hết. Sao chúng ta không tử chiến tới cùng, bảo vệ nữ nhân, bò dê của chúng ta mà bỏ chạy.”

Hai võ sĩ cũng ngửa mặt lên trời la hét, sau đó vỗ mông ngựa chạy về phía Cáp Đồng bộ, có thể nhìn ra bọn họ vô cùng phẫn nộ.

……….. ……….. ………………

Vân Lang rất ít khi tới Trường An, vì tòa thành này đặc sệt cái mùi mà y không thích, đó là mùi Lưu Triệt.

Nhưng vì Lưu Triệt “đi tuần biên” suốt một tháng rồi không có mặt, cho nên gần đây trong thành xuất hiện rất nhiều nhân vật kỳ quái, làm y không thể không vào thành xem Trường An rốt cuộc nơi này biến thành bộ dạng gì.

Muốn biết tình hình thì tốt nhất là đi tìm Tào Tương.

Khi Vân Lang gặp được Tào Tương thì hắn đang ngồi dưới một gốc cây liễu lớn pha trà, ngồi đối diện là lão nhân tướng mạo kỳ quái.

Cái kỳ quái là mặt ông ta rất dài, trán nhô về phía trước, hai mắt đan phượng, rồi một chòm râu lởm chởm xác xơ tăng thêm cảm giác tang thương.

Người này xấu tới không thể chấp nhận nổi, nhưng thái độ của Tào Tương lại vô cùng cung kính mà tên này thường ngày đừng nói là pha trà, đến ăn cơm cũng hận không có người đút cho mình.

Yết giá Tào thị mời Vân Lang tới uống trà, Vân Lang không đi, liếc qua ông già kia một cái rồi tới thư phòng của Tào Tương.

Phàm là người có diện mạo như thế thì chẳng tốt đẹp gì hết, tướng do tâm sinh rất có lý. Nhất là đã già thành như thế mà còn cố tình đem mấy bộ phận quái dị nhất của mình làm nổi bật hơn, điều này chứng tỏ đây là kẻ dựa vào bộ mặt kiếm cơm.

Một người dựa vào cái mặt kiếm cơm mà tới mức khiến Tào Tương phải pha trà cho mình thì bất kể đó là ai, làm cái gì đều không thể xem thường.

Người như vậy tránh là hơn.

Thư phòng của Tào Tương rất ít sách, rất nhiều văn thư, chiêu cáo, quân báo của triều đình, cùng tin tức mà con cháu Tào thị khắp nơi sưu tập được.

Ở đây Vân Lang có thể dễ dàng biết thiên hạ đang xảy ra chuyện gì, hoặc sắp xảy ra chuyện gì.

Văn thư trong phòng đa phần dưới dạng quyển trục, đó là sở thích riêng của Tào Tương.

Năm nay gạo Nam Quận thu hoạch không tốt, do trời mưa liên miên, gạo thối ngoài đồng. Tộc nhân Tào thị hi vọng, thông qua kênh vận chuyển của quan phủ đưa lương thực tới Nam Quận, trừ đi hao phí trên đường vẫn lãi chín thành.

Quảng Lăng năm nay có ba cái hồ bị khô, tộc nhân Tào thị làm quan ở đó cho rằng, chỉ cần sửa sang lại là thành ruộng màu mỡ, tương lai Tào thị sẽ có thêm cơ nghiệp ở Quảng Lăng.

Tộc nhân ở huyện Lâm Truy cho rằng, Tào thị phải tăng cường đầu tư vào đây, nhất Tề nhiều muối, tuy muối sắt do triều đình kinh doanh, nhưng không cấm chỉ cá muối …

Vân Lang xem mà cứ tặc lưỡi suốt, người ta thế này mới là đại gia tộc, chẳng trách Tào Tương khinh thường chuyện kinh doanh của Vân thị, dù không có những sản nghiệp mới này, hắn chẳng lo thiếu chỗ kiếm tiền.

So sánh với Tào thị, Vân thị chỉ là làm ăn nhỏ.

Có cả thư của Hoắc Khứ Bệnh, đại quân của hắn sau khi tới Kỳ Liên Sơn thì không phát sinh nhiều chiến đấu, một số bộ tộc nhỏ có kháng cự, song lác đác, cơ bản không uy hiếp được Hoắc Khứ Bệnh.

Theo như phán đoán của Hoắc Khứ Bệnh, cả Nhật Trục vương lẫn Hồn Tà vương đều không có tâm tư tác chiến, chỉ cần đại quân tiếp tục gây sức ép, bọn chúng càng gian nan. Nếu hai cánh quân ở phương đông đánh bại được Y Trật Tà thì phía tây có lẽ không đánh đã hàng.

Hoắc Khứ Bệnh hỏi Tào Tương là nếu người Hung Nô đầu hàng thì xử trí ra sao, khả năng là hắn thấy viễn chinh quá hao phí tiền lương, muốn bán một phần người Hung Nô để bù lại quân phí, nhưng quá nhiều người Hung Nô tới Trường An thì cũng rất dễ thành mầm họa, vì thế mà hắn chưa quyết.

Nửa canh giờ sau Tào Tương uể oải vào thư phòng, thấy Vân Lang xem thư của Hoắc Khứ Bệnh liền cười:” Sao? Giờ cũng hứng thú với nô lệ rồi à?”

“ Không hứng thú, chẳng qua giờ chẳng còn văn thư gửi tới nhà nữa, đành tới chỗ ngươi đọc.”

“ Lần sau nếu có gì quan trọng sẽ bảo gia nhân đem cho ngươi một bản.” Tào Tương ngả người nằm xuống giường:” Mà kỳ thực có gì hay mà xem, chẳng qua là phía đông thiên tai, phía tây được mùa, phía nam tạo phản, phía bắc đánh trận, quanh năm như thế, ta xem phát ngán.”

Vân Lang bỏ quyền trục xuống:” Nam nhân xuất chinh hết cả, toàn phụ nhân quản lý nô lệ, sẽ xảy ra vấn đề đấy, gần đây bạo động xảy ra nhiều hơn, ngươi có chút ý chứ? Khứ Bệnh lo lắng rất đúng.”

Tào Tương ngáp dài:” Có, nhà ngươi không dùng nô lệ nên không hiểu, chuyện thường tình thôi mà, nô lệ dùng càng lâu sẽ càng ngoan ngoãn, một là vì quanh năm lao động gian khổ tiêu hao tinh thần chí, hai là chỉ cần đợi sinh ra đời sau quen làm nô lệ, sẽ không còn vấn đề gì nữa.”

Bình Luận (0)
Comment