Suy nghĩ này không phải sai, Vân Lang nghĩ mình quá lo không, dù sao người ta dùng nô lệ cả trăm năm, nhà y không có, tự nhiên tiếng nói không đủ trọng lượng:” Người mặt quái dị kia là ai?”
Tào Tương giọng điệu trang trọng: “ Đừng có xúc phạm, người đó có thể chém cỏ thành ngựa, rải đậu thành binh đấy.”
Vân Lang cười khẩy khinh miệt:” Ngươi tin à?”
“ Không.”
“ Không tin sao còn đích thân pha trà cho người ta.”
“ Tin hay không tin có quan hệ gì, người ta có năm trăm môn hạ, ai nấy đều là nhân vật như thần tiên, có đủ vốn liếng để kiêu ngạo. Ta kính trọng chỉ lợi chứ không hại.”
Vân Lang nghe mà như đi trong sương mù, cẩn thận hỏi:” Dám hỏi vị cao nhân đó có những môn hạ đệ tử nào.”
Tào Tương khịt mũi:” Tô Tần, Trương Nghi, Tôn Tẫn, Bàng Quyên, Thương Ưởng, Lý Tư, Lữ Bất Vi, Bạch Khởi, Từ Phúc, Mao Toại, Trâu Kỵ, Công Tôn Diễn, Tây Môn Báo, Vương Hột, Triệu Xa, Điền Đan, Lý Khôi .... Chóng mặt chưa, ta còn có thể kể tiếp.”
Vân Lang chóng mặt thật rồi, nghĩ tới một cái tên mà y cũng hết hồn:” Chẳng lẽ ông ta là Quỷ cốc Tử?”
“ Chính thế.”
Vân Lang ném một quả hạnh vào mồm nhai rau ráu:” Lỗ quá, lỗ quá, vừa rồi không dâng một ấm trà cho thần tiên sáu trăm tuổi thật là lỗ, à, mà ông ta tới làm gì?”
Tào Tương khó xử:” Người ta muốn trùng tu Quỷ Cốc động trên Vân Mộng Sơn, mong ta quyên năm trăm lượng vàng.”
“ Ông ta hết đậu rải binh rồi à? Ngươi cho ông ta một bao đi, tha hồ có người xây nhà.” Vân Lang giọng đầy chế nhạo:
Tào Tương thở dài:” Cho rồi, vừa xong cho lên xe trâu của ngươi ta.”
Vân Lang chợt nhớ ra:” Này, mười ngày trước ta gặp Hứa Mạc Phụ đấy, ngươi biết không?”
“ Biết, ngươi phái Lương Ông tới nói cho ta rồi mà, Trường An gần đây xuất hiện rất nhiều nhân vật mà chúng ta không chọc vào nổi.”
Vân Lang tò mò, yêu ma quỷ quái đột nhiên xuất hiện không thể vô cớ:” Có biết họ tụ tập ở đây làm gì không?”
“ Đoán được một chút, không chắc lắm, dù sao không liên quan tới chúng ta, loại kiến bọ như chúng ta chưa phiền tới đại giá thần tiên. Đi thôi, muốn biết rõ phải tới chỗ mẫu thân hỏi.”
“ Nếu không liên quan tới chúng ta thì cứ xem náo nhiệt là được, biết làm gì.”
Tào Tương đứng lên đá ghế của Vân Lang:” Dù xem náo nhiệt cũng phải biết sẽ phát sinh ở đâu mà xem chứ. Ngươi lâu lắm không tới Trường An, vừa vặn thỉnh an mẫu thân.”
Phủ Trưởng công chúa ở Trường An rất lớn, nhưng đại môn rất đơn giản, chỉ có môn lâu màu đen, bên trên khắc bốn chữ "Trưởng công chúa phủ".
Hai bọn họ đi vào chẳng ai để ý, lão già trông cửa vẫn ngủ gật, chẳng thèm nhướng mắt lên một cái, đi tới hậu đường mới bị thị nữ thiếp thân của Trường Bình ngăn cản, nói Trưởng công chúa đang tiếp kiến khách quý, bảo họ chờ chốc lát.
Tào Tương quay đầu nhìn, dưới hiên không có xe ngựa của người ngoài, tò mò hỏi phó dịch:” Khách nào thế?”
“ Bẩm hầu gia, là Đổng Trọng Thư, ông ấy chuẩn bị bố trí giảng đàn để giảng Nho học.”
Vân Lang và Tào Tương nhìn nhau liền hiểu ra vì sao gần đây có nhiều nhân vật trong truyền thuyết tới Trường An như thế.
“ A, bách gia tranh tiếng.”
“ Gì mà bách gia tranh tiếng, giãy chết thì đúng hơn, Đổng Trọng Thư lần trước dùng sâu để ép bệ hạ, bệ hạ không lên tiếng nghĩa là bỏ qua.” Tào Tương khinh bỉ:” Đám người sơn môn cho rằng Đổng Trọng Thư sắp gặp họa, cho rằng đây là cơ hội tốt để trở mình, cược lớn, chuẩn bị đem học vấn nhà mình dâng cho bệ hạ, để bệ hạ bỏ Nho học. Khoa kỹ Tây Bắc của ngươi có muốn góp vui không?”
Vân Lang nghe thấy nói cũng thú vị: “Có chứ thịnh hội thế này, ta cũng là người sơn môn, sao có thể đứng ngoài cuộc, để ta cho Đại đệ tử Hoắc Quang xuất mã mới được.”
Tào Tương xua tay: “ Không đủ thanh thế, Nhị đệ tử của ngươi ở nhà ta vừa học vỡ lòng, giờ đã đếm được từ một tới năm mươi, có thể nói là thế gian hiếm có, hay là kéo cả nó đi, huynh đệ hỗ trợ nhau.”
Vân Lang cười:” Năm năm nữa có thể.”
Tào Tương thấy Vân Lang không giống nói đùa, nghiêm túc nói:” Hôm nay ngươi đã gặp nhân vật có thể rải đậu thành binh rồi, đại đệ tử của ngươi lấy cái gì đấu với người ta.”
Vân Lang thả nhiên:” Đại đệ tử của ta không đủ thân phận lên đài so tài với những nhân vật đó. Nhưng thằng bé này chịu khó học tập, nay gặp thịnh hội thế này, vừa vặn có thể thỉnh giáo các vị đại hiền.”
Tào Tương ngửi thấy mùi trò hay, kéo ống tay áo Vân Lang:” Nói xem, nói xem, định hỏi thứ oái oăm gì làm khó họ, trước tiên làm khó ta hẵng hay.”
Vân Lang khinh bỉ:” Có một thợ vàng lấy của ngươi một đĩnh vàng, rèn cho ngươi vòng vàng, trọng lượng không đổi, không cần ngươi trả thù lao, thợ vàng lại có một thành lợi nhuận, xin hỏi, hắn lấy lợi đâu ra?”
Tào Tương tức thì mặt tối sầm:” Ngươi giúp ta luyện lại rất nhiều vàng, chẳng lẽ ngươi kiếm trên người ta rất nhiều vàng?”
“ Ha ha ha, đúng thế, đạo lý tiền tài qua tay lột tầng da, ngươi rõ hơn ta, ta khẳng định là lãi, vấn đề là, bây giờ ngươi muốn báo quan ta, có bằng chứng không?”
“ Ngươi trộn vàng vào đồng chứ gì?”
“ Khinh người quá thể.” Vân Lang tức giận giật ống tay áo lại:
Tào Tương kéo tay áo Vân Lang:” Không phải đồng thì ngươi trộn thứ khác vào chứ gì, mau nói cho ta, hai huynh đệ chúng ta cùng đi lừa người khác.”
Vân Lang thở dài:” Ta nói cho ngươi tìm chứng cứ để chứng minh ta lấy vàng người khác, không phải để liên hợp với ngươi đi lừa tiền của người ta. Cho ngươi biết, ta không thèm làm thế, vì không khác gì lừa bọn ngốc, không có thành tựu gì hết còn mất mặt. Thế nên ta chỉ làm thế một năm, về sau không làm nữa.”
Tào Tương nghĩ vỡ đầu không ra, bứt rứt nghiến răng ken két:” Loại chuyện này ngươi mừng thầm là đủ, sao bỗng nhiên lại nói với ta.”
Vân Lang toét miệng cười:” Mặc áo gấm đi đêm thống khổ ra sao ngươi biết không? Ta đợi ngày để nói với ngươi lâu lắm rồi đấy.”
Tào Tương gõ đầu rống lên:” Aaaa, ta đúng là ngốc!”
Hai người đang trò chuyện trêu chọc nhau thì Đổng Trọng Thư từ phòng khách đi ra, nghe tiếng Tào Tương la hét thì dừng chân, nhìn Vân Lang:” Ngươi cũng là người Nho gia, chẳng lẽ định cách sông xem lửa cháy hay sao?”
Vân Lang thi lễ:” Tại hạ chẳng qua chỉ là tiểu tốt, cúi đầu nghe lệnh là được, không dám nhiều lời.”
Đổng Trọng Thư bi phẫn:” Ngươi chỉ muốn lợi ích Nho gia đem lại, mà không muốn góp sức à?”
Vân Lang đường hoàng nói:” Học thuyết Khoa kỹ Tây Bắc ta đã bù đắp thiếu sót cho Nho thuật, vẻn vẹn ở nông học, công học đã khiến Nho thuật vững trãi hơn, không bị người ta công thích chỉ giỏi thanh đàm mà không có ứng dụng thực tế. Tiên sinh là đại nho đương thế, chẳng lẽ không nhìn ra điểm ấy?”
“ Nho gia đãi ngươi không tệ.”
“ Thật sao, huynh đệ ta ngồi không ba năm rồi, các ngươi đã làm gì cho y thế?” Tào Tương xưa nay luôn phản cảm với đạo lý giả dối của Nho gia mỉa mai:
“ Ngươi còn trẻ, còn có thời gian, lại đã lập công lớn, cần tu tâm dưỡng tính để ngày sau gánh vác trọng trách. Bọn lão phu sớm là lão hủ, cho dù thủ đoạn có kịch liệt một chút là muốn khi còn sống để Nho gia phát dương quang đại, để giang sơn có phép tắc dựa vào.”
“ Thiên tử tính tình cương liệt, lão phu mạo hiểm xách đầu lâu đi tranh đấu khắp nơi, việc làm không thẹn tiên hiền Nho gia, không thẹn với trời xanh lồng lộng. Lời tới đây, mong Vân hầu cân nhắc.”
Tiễn Đổng Trọng Thư đi rồi, Tào Tương mới nói:” Ta cứ nghĩ xưa nay chỉ có ông ta ép người khác phát điên, không ngờ bản thân ông ta cũng thế.”
Vân Lang gật đầu, sống dưới triều đại của Lưu Triệt đúng là thống khổ của tất cả những người có trí tuệ. Vân Lang không phải ngoại lệ, y cũng chỉ tìm vui trong đau khổ thôi.
Tào Tương lại dặn:” Lấy ví dụ vị hôm nay ta chiêu đãi, ai cũng biết ông ta là kẻ lừa đảo, nhưng đầu người ta mang vinh quang tổ tiên, ai cũng phải kính ba phần. Cho dù tới phủ ta lừa bịp, ta đành ngoan ngoãn nghe theo, sợ mang tiếng keo kiệt làm trò cười bốn phương. Ngươi cẩn thận đấy, thanh danh mà thối rồi, chó cũng dám sủa ngươi.”
Vân Lang thừa nhận những lời này, bách tính nhận tiền, sĩ nhân nhận danh, đó là gốc lập thân hai bên, không thể thiếu.