Đi đường trên thảo nguyên cần kiên nhẫn, không phải chỉ vì thảo nguyên rộng lớn, cũng bởi vì tốc độ xe lặc lặc không bắt kịp trái tim khao khát về nhà.
Từ mảng màu xanh lục tới mảng máu xanh lá, trong tầm mắt chỉ toàn là một màu xanh.
Ở thảo nguyên lâu rồi, Cẩu Tử không thấy cô độc nữa, ngược lại còn thích cảnh tượng hùng vĩ bao la này.
Trâu kéo xe lặc lặc chậm rãi đi về phía trước, con dê sữa duy nhất được Lan Anh bế trong lòng, Lan Kiều hát một bài ca không rõ tên ru ngủ Tiểu Cẩu Tử, sinh hoạt như thế Cẩu Tử rất hài lòng.
Tìm kiếm một bộ tộc du mục là một chuyện không dễ dàng, bọn họ di cư theo mục trường, bò dê ăn hết cỏ nơi này là phải đi tới nơi khác, chỉ có mục nhân chân chính như Lan Anh, Lan Kiều mới có thể dựa vào cỏ mà phán đoán đại khái vị trí một bộ tộc.
Cáp Đồng bộ là một bộ tộc không nhỏ, nghe Lan Anh nói, bọn họ có tới năm trăm người, sở dĩ dám chăn thả ở gần biên cảnh như thế này là dựa vào hơn trăm võ sĩ dũng mãnh.
“ Nữ nhân của Cáp Đồng bộ rất lợi hại, từ nhỏ đã học xạ kỵ, khi nam nhân lên chiến trường, nữ nhân cưỡi ngựa đi săn bắn, nên Cáp Đồng bộ là bộ tộc giàu có. Tộc trưởng của họ dù tham dự yến tiệc của Thiền Vu cũng có thể ngồi trong lều, chúng ta muốn bình yên rời đi thì không thể chọc giận họ.” Lan Anh nhảy từ trên xe xuống, sau khi quan sát kỹ cỏ trên mặt đất, trịnh trọng dặn dò Cẩu Tử:
“ Nói vậy là Cáp Đồng bộ ở gần đây rồi?”
“ Ừ, cỏ nơi này vừa bị bò dê gặm qua, mới năm ngày trước bọn họ vẫn ở đây.” Lan Anh chỉ:” Chàng nhìn đi, ngọn núi đó chắc là nơi bọn họ vừa ở.”
Cẩu Tử gật đầu, đánh xe về phía sườn núi, Cáp Đồng bộ khả năng là nơi tiếp tế cuối cùng của nhà họ rồi, rời Cáp Đồng bộ sẽ tới khu vực không người bao la giữa hai nước.
Vì ở biên cảnh nên Cẩu Tử cẩn thận hơn, để người lại, đi thám thính trước, rẽ qua sườn núi, Cẩu Tử liền nhìn thấy một khu doanh trại hỗn loạn, không thấy người, cũng không nhìn thấy bò dê, ngay cả chó chăn cừu cũng không thấy.
Trái tim Cẩu Tử thắt lại, vì hắn ngửi thấy mùi xác thối, xách đao từ từ đi tới gần doanh trại, cảnh tượng nhìn thấy làm hắn kinh hãi tột độ.
Những con kền kền lớn khắp nơi, xen lẫn giữa chúng là vài con sói xám, đang ăn thi thể ngổn ngang trên mặt đất, một cái cánh tay thiếu một nửa bên thịt ngay dưới chân Cẩu Tử.
Sói hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm nhân loại đột nhiên xuất hiện, đám kền kền vỗ cánh phành phạch phát ra tiếng kêu chói lọi.
Cẩu Tử chậm rãi lui về, mồ hôi đầm đìa.
Có lẽ vì thức ăn ê hề rồi cho nên sói không đuổi theo, Cẩu Tử chạy hết tốc lực về chỗ đám Lan Anh, Lan Kiều đang đợi, dắt trâu chạy theo hướng ngược lại.
Bánh xe gỗ kẽo kẹt lăn trên cỏ, Lan Anh, Lan Kiều ôm hai con chó, không cho chúng sủa, chạy suốt cả canh giờ, tới khi con trâu thở hồng hộc rồi Cẩu Tử mới dừng lại.
Đỉnh đầu xanh tới rợn người, thảm cỏ dưới chân xanh tới sởn gai ốc, tâm cảnh thay đổi, cả nhà Cầu Tử nhìn đâu cũng thấy sợ hãi.
Cáp Đồng bộ bị diệt vong rồi.
Đến tối tìm được một khe núi kín đáo, bố trí cả nhà xong, Cẩu Tử xách đao ra ngoài.
Ra bên ngoài thì thấy hai con dê đang gặm cỏ, không phải dê hoang vì Cẩu Tử tới gần mà chúng vẫn không ngẩng đầu lên, thế nên hắn dễ dàng dùng thừng buộc chân kéo về.
“ Dê ở đâu ra thế?” Lan Kiều thấy Cẩu Tử về nhanh như vậy thì ngạc nhiên, lại thấy hai con dê, hỏi:
“ Ở cửa núi, hình như là mục nhân để lạc.”
“ Hai con dê to thế này, mục nhân sẽ không để lạc đâu.”
Cẩu Tử lúc này mới nói:” Người Cáp Đồng bộ chết hết rồi.”s
Lan Kiều im lặng, ôm chặt con trong lòng.
“ Mã tặc giết à?” Lan Anh hỏi nhỏ:
“ Không phải, mã tặc khó đối phó được với bộ tộc lớn như thế, hẳn là quân đội, vì nếu bộ tộc khác thì mục đích là gia súc, sẽ không để sót thế này.”
“ Quân Hán?” Lan Anh bất giác tới gần Cầu Tử:” Bọn họ liệu có giết chúng ta không?”
Cẩu Tử ngẫm nghĩ rồi nói:” Nếu ta có cơ hội lên tiếng thì không sao, nhưng nếu đột nhiên tới gần, sẽ bị giết ngay, tốt nhất chúng ta nên tránh xa họ.”
Lan Anh không hiểu:” Quân đội thiền vu không như thế, chỉ cần có mục nhân muốn ra nhập là thiền vu rất vui.”
“ Đó là nguyên nhân quân thiền vu bây giờ không đánh được quân Hán, vì quân Hán bây giờ khác trước kia rồi. Trước kia quân Hán là nông phu, bình thường làm ruộng, tới khi đánh nhau mới tập hợp, bây giờ quân đội chỉ chuyên đánh nhau thôi, tinh nhuệ của quân Hán, nàng không tưởng tượng ra được đâu.”
Con người trong lúc sợ hãi luôn kiếm tìm thứ an ủi, nam nữ đều thế, vì vậy qua một phen hỗn chiến, ba người trần truồng ôm nhau trong căn lều nhỏ mới yên tâm ngủ.
Đêm hôm đó sói ở đỉnh núi phụ cận hú suốt đêm.
Hôm sau trời sáng thời tiết rất tốt, Cẩu Tử từ sáng sớm thức dậy kiểm tra xe, xe hỏng rồi, biết làm sao được, hôm qua chạy gấp như thế, cái xe toàn bộ làm bằng gỗ, chẳng có nổi một cái đinh sắt đã tới cực hạn, chỉ sợ đi không lâu sẽ hỏng.
Do dự mãi Cẩu Tử quyết định quay lại doanh trải Cáp Đồng bộ một lần nữa, nếu như có thể kiếm được cái xe tốt hơn là tốt nhất.
Hôm qua đám dã thú đã ăn sắp hết xác rồi, thêm vào sói tru cả đêm, có lẽ là bọn chúng sắp rời đi nơi khác.
Cẩu Tử an ủi bản thân như thế, sau đó cẩn thận đi tới doanh trại tử vong đó.
Tình hình không tốt như hắn dự liệu, cũng không tệ hơn, sói ăn no đã bỏ đi, còn lại đám kền kền đáng ghét rỉa ít thịt sót lại trên xương trắng.
Tiếng kêu của kền kền rất nhức tai đáng sợ, Cẩu Tử rón rén tìm hiếm trong doanh trại những thứ có thể sử dụng, đến khi thấy cái nồi sắt treo trên giá, con ngươi hắn tức thì co lại.
Tựa hồ nghĩ tới chuyện gì, Cẩu Tử di chuyển ánh mắt tới đống xương, không nhìn thấy xương trẻ con cũng như nữ nhân ...
Nếu là quân đội hành quân tác chiến, vì bảo mật đi qua đâu không để lại người sống, nếu phụ nhân trẻ nhỏ bị bắt theo, vậy không phải là quân đội, mà là có kẻ đang bắt nhân khẩu.
Có được tin tức này, bước chân Cẩu Tử nhẹ nhàng hơn đôi phần, vì toàn bộ những kẻ mua bán nô lệ ở nước Hán đều có muôn vàn quan hệ với gia chủ nhà mình.
Đáng tiếc là Cẩu Tử đi khắp doanh trại không tìm thấy xe lặc lặc, thực ra là kết quả tất nhiên thôi, đã bắt nô lệ, tất nhiên là phải dùng xe để chở đi.
Kiếm được vài cái thảm miễn cưỡng dùng được, Cẩu Tử không dám nấn ná lâu, để Lan Anh, Lan Kiều và con ở lại nơi hoang dã, hắn không yên tâm.
Có làn khỏi từ sơn cốc bốc lên.
Cẩu Tử kinh hoàng ném hết thảm đi, chạy thục mạng, đến khi nhìn thấy hai con chó chăn cừu vẫn yên tĩnh nằm ở cửa sơn cốc, Cẩu Tử mới thực sự thở phào.
Hai con chiến mã rất gày được buộc ở đó nhởn nhơ gặm cỏ.
Cẩu Tử tập tễnh đi vào sơn cốc, nhìn thấy Lan Anh, Lan Kiều đang bận rộn, hai võ sĩ Hung Nô y phục rách nát nằm ngoài lều.
Mục nhân đãi khách luôn tận tâm, vì thế Lan An, Lan Kiều giết một trong số ba con dê ít ỏi của họ, nồi sắt treo trên giá bốc hơi ùng ục, khách mệt mỏi nằm trên thảm ăn uống.