Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 720 - Q5 - Chương 039: Vớ Bở Rồi.

Q5 - Chương 039: Vớ bở rồi. Q5 - Chương 039: Vớ bở rồi.

Một võ sĩ nhìn thấy Cẩu Tử tới, lên tiếng hỏi:” Trát Nỗ Lai huynh đệ, tìm thấy xe lặc lặc chưa?”

Cẩu Tử lắc đầu:” Chưa, mã tặc khốn kiếp lấy hết rồi.”

“ Không phải mã tặc đâu, khi bọn ta chuyển mục trường, tộc trưởng đã dẫn các huynh đệ giết hết mã tặc rồi, giết tộc nhân của bọn ta là Hán cẩu đấy.”

“ Hán cẩu sao? Bọn chúng đang đánh nhau với thiền vu ở phía đông mà.” Cẩu Tử không kìm được nhìn ra sau lưng:

“ Nơi này cũng có, thảo nguyên bây giờ khắp nơi có Hán cẩu, bọn chúng cách năm mươi dặm, bọn ta ăn no sẽ đi cứu tộc nhân bị bắt. Trát Nỗ Lai huynh đệ, chân ngươi không tốt, ở lại đây chuẩn bị nhiều thức ăn một chút, nếu bọn ta thành công sẽ cùng bỏ chạy.”

“ Chúng có bao nhiêu?”

“ Ít nhất phải hai trăm, khốn kiếp, toàn là giáp sĩ, nhưng nhìn một cái là biết không phải quân đội.”

Cẩu Tử gật đầu:” Được, các ngươi yên tâm mà đi, ta lại đi tới doanh trại bộ tộc, tìm xem có thức ăn không?”

Cẩu Tử dùng dĩa lấy thịt ra, thái cho Lan Anh, Lan Kiều một ít, còn lại để hết cho hai võ sĩ.

Một tên võ sĩ nhìn thịt trong bát của Lan Anh, Lan Kiều, tức giận:” Sao lại đem phần đuôi dê béo nhất cho nữ nhân?”

Lan Anh sợ hãi đưa bát gỗ của mình cho võ sĩ đó.

Cẩu Tử ngăn lại, bảo với nàng:” Gần đây sức khỏe nàng không tốt, lâu lắm rồi mới có bữa thịt nóng, ăn nhiều vào.”

Tên võ sĩ ngượng ngùng rụt tay lại, làu bàu:” Nữ nhân chỉ đáng cho ăn roi chứ không phải là đuôi dê. Trát Nỗ Lai huynh đệ, ngươi bị què chân, chẳng lẽ cũng mất luôn khí khái nam nhân? Nếu ngươi không làm được, huynh đệ ta giúp ngươi giáo huấn nữ nhân bị ngươi chiều hư này.”

Cẩu Tử vừa ăn vừa nhìn tên võ sĩ râu ria đó:” Ngươi không có gan đi kiếm người Hán cứu tộc nhân phải không?”

Tên võ sĩ xấu hổ nói:” Nam nhân bị giết hết rồi, bộ tộc coi như xong, bọn ta theo chúng hai ngày, hết sức cảnh giác mà vẫn bị chúng phát hiện phái du kỵ truy đuổi, nếu không phải là am hiểu địa hình nơi này thì đã không về được nữa.”

Lan Kiều bế con tức giận:” Vì sợ chết mà các ngươi không dám đi cứu tộc nhân sao?”

Võ sĩ râu rậm thấy Lan Kiều dám lớn tiếng chất vấn mình, vừa định đứng lên giáo huấn nữ nhân hỗn láo này, chưa kịp quát thì đã ôm cổ kêu khọt khẹt, cổ họng bị một thanh chùy thù đâm vào.

Tên võ sĩ còn lại cảnh giác nhảy vọt ra sau, hét lên với Cẩu Tử:” Trát Nỗ Lai, là Bố Hòa muốn cướp nữ nhân của ngươi, không phải ta.”

Cẩu Tử giơ nỏ lên nhắm vào tên võ sĩ đó, còn Lan Anh, Lan Kiều nấp sau lưng hắn.

Lan Anh từ vai Cẩu Tử nhô đầu lên chửi:” Sớm nhìn ra các ngươi không phải thứ tử tế rồi, sợ rồi hả, vừa nãy còn dám sờ mông Lan Kiều cơ mà, nếu không phải tỷ ấy nhanh trí nói đi giết dê, ngươi đã ra tay rồi, giờ còn chối.”

“ Cho ngươi biết, nam nhân của ta là võ sĩ dũng mãnh nhất, hai con dê bệnh hèn nhát các ngươi không xứng vào lều của bọn ta.”

Cẩu Tử quay đầu nhìn lão bà không biết bình luận thế nào, nói thế có nghĩa là nếu người dũng mãnh hơn thì được vào lều các nàng à? Chợt nghe vù một tiếng, không kịp nghĩ nhiều, húc luôn Lan Anh, Lan Kiều ngã xuống đất.

Phập!

Mũi tên cách chỗ hắn vừa đứng một tấc, trên đỉnh núi không biết từ lúc nào đã có thêm mười sáu trên bóng người, dùng ánh mắt mèo vờn chuột nhìn mấy người bọn họ.

Lan Kiều mặt trắng bệch nhưng hành động rất nhanh, buộc ngay Tiểu Cẩu Tử lên người Cẩu Tử, Lan Anh chắn trước hai người, tình thế này chỉ còn đường Cẩu Tử mang con đột vây thôi.

Tên võ sĩ kia đã bị bắn như nhím rồi.

Những người trên núi không chỉ đã khống chế hết vị trí có lợi xung quanh, người nào người nấy tay cầm cung nỏ, toàn thân giáp trụ, trang bị tới tận răng, vừa nhìn là biết không có cơ hội cho nhà Cẩu Tử.

Một người có vẻ là cầm đầu, chĩa nỏ nỏ vào Cẩu Tử, quát:” Bỏ nỏ xuống, gia gia tha cho một mạng.”

Lan Kiều kiệt lực đẩy Cẩu Tử:” Đừng, nếu không cả nhà chúng ta sẽ chết.”

Tên võ sĩ đó bỏ mũ trụ xuống:” Lão bà ngươi hiểu chuyện đấy, ngươi cũng nên biết điều. Nhìn thân thủ vừa rồi của ngươi thì cũng thuộc hàng thượng đẳng, nhưng thoát được khỏi tay bọn ta không? Buông vũ khí, gia gia tốt bụng sẽ bán cả nhà ngươi cho một chủ.”

Cẩu Tử buông nỏ, Lan Anh, Lan Kiều tuyệt vọng bật khóc, Tiểu Cẩu Tử nghe thấy mẹ khóc cũng khóc theo.

Cẩu Tử vỗ vỗ lưng Lan Kiều khóc vô cùng thê thảm:” Không phải chúng ta muốn tới đất Hán sao, đây là cách an toàn nhất, nhanh nhất. Ngoan, nghe ta là được.”

Mười mấy tên giáp sĩ nghênh ngang xuống núi, theo thông lệ chém bồi hai cái xác mấy phát, vây quanh cả nhà Cẩu Tử, nhìn ánh mắt chúng rõ ràng không có ý đồ gì hay ho.

Cẩu Tử nhìn người tóc hoa râm:” Ngươi là thủ lĩnh hả, gia tướng nhà ai?”

Giáp sĩ trung niên sửng sốt, vì nghe giọng Trường An chính tông, cả đám cũng láo nháo, rồi có kẻ nhớ ra gì đó, cho tay vào lòng lấy ra một tấm lụa so sánh.

“ Ngươi có phải là Cẩu Tử không?”

Nghe hai chữ Cẩu Tử, Cẩu Tử bật khóc tại chỗ, làm sao hắn không hiểu, nếu quan phủ tìm hắn, sẽ tìm người tên Hứa Lương, chỉ có gia chủ mới tìm Cẩu Tử đáng thương.

Nhìn phản ứng này đám giáp sĩ mừng phát điên, bọn họ ngàn vạn lần không ngờ chỉ tới tìm kiếm chỗ có khói bốc lên, không ngờ lại vớ bở.

Giáp sĩ trung niên đi quanh Cẩu Tử, nhìn hắn chằm chằm như nhìn cục vàng, tay run run đưa ra chạm vào Tiểu Cẩu Tử buộc sau lưng:” Con bà nó, hầu hạ hắn như hầu hạ gia gia các ngươi, không được để hắn rụng dù chỉ một sợi lông, đây đâu phải người, đây là vàng ... Chỉ là không biết Vĩnh An hầu có thưởng thêm cho cục vàng nhỏ sau lưng hắn không?”

…. ….

Hoạt động văn hóa ở Trường An diễn ra tưng bừng, các loại nhân vật kỳ quái, các loại tư tưởng liên tục biện bác nhau xuất hiện, ai nấy gấp tựa sao băng muốn trong thời gian ngắn đem chủ trương của mình trút vào đầu mọi người.

Tư tưởng là thứ cao quý.

Thứ cao quý thì từ xưa tới nay không dính dáng gì tới bách tính, cái lợi duy nhất của hoạt động luận đạo này bách tính Trường An bán thêm ít thức ăn, thu thêm ít tiền thuê nhà.

Vân Lang vừa uống ở chợ một bát sữa chua, sau đó cảm thấy cái bụng rất không vui vẻ.

Kiếm một cái thanh lâu, gọi phòng cao cấp nhất chỉ để giải quyết vấn đề trong bụng, sau đó khoan khoái ném cho giai nhân đã cởi sẵn y phục nằm trên giường chờ đợi một đĩnh vàng nhỏ, ra ngoài nhìn xuống lầu, thấy một vị cao nhân đang thao thao bất tuyệt giảng giải chủ trương nhà mình.

Vân Lang chỉ nghe một tràng gì mà "Cư loạn thế, thăng bình thế, thái bình thế" là biết cao nhân của Công Dương phái, là người đi theo Đổng Trọng Thư.

Có câu, đạo lý biện bất minh, chính là đạo lý càng biện luận chỉ càng thêm hồ đồ, chẳng có đạo lý nào chịu được người ta bới móc, càng mang ra bàn luận càng như bị soi dưới kính lúp, càng chỉ thấy tỳ viết.

Lần đại biện luận này nơi thực sự chú ý nhất chính là Thái học.

Danh nghĩa hoàng đế vẫn đang tuần hạnh Cửu Nguyên, không có hoàng đế ước thúc, Thái học nơi có nhiều người đọc sách nhất trở thành nơi khống chế tư tưởng mà các môn phái muốn tranh đoạt.

Vân Lang không biết Lưu Triệt đang trốn ở ngóc ngách nào nhìn đám người này cười nhạo, cũng không biết khi nào hắn xông ra xé xác người ta.

Chẳng thèm quan tâm mấy đạo lý đó, Vân Lang tiếp tục lang thang khắp nơi tìm kiếm món ngon, thay đổi lớn nhất ở thành Trường An chính là đậu tương, đậu hũ, quẩy, bánh rán đã xuất hiện.

Uống bột bát sữa đậu nóng hổi, cái bụng yên ngay, cuộc sống quay lại quỹ đạo chính quy.

Bình Luận (0)
Comment