Không ngờ Vân Lang nghe Hoắc Quang tỏ ra sùng bái chẳng những không vui lại còn nhíu mày:” Có phải giờ con nịnh người khác thành quen mồm rồi không, đây tuy là thủ đoạn có thể dùng nhưng không phải thói quen tốt, nịnh bợ nhiều làm con người trở nên bỉ ổi, sẽ bị người ta xem thường lẫn đề phòng.”
Hoắc Quang lắc đầu liên hồi, đổi bộ mặt trẻ con ngây thơ:” Đệ tử nhớ rồi, nhưng việc sư phụ làm rõ ràng hơn Vô Diệm thị trăm lần, người giúp đỡ người khác đồng thời vẫn thu được lợi ích, Vô Diệm thị chỉ biết vơ vét ...”
“ Đủ rồi, đủ rồi, đừng có dùng sư phụ để luyện công phu nữa. Còn nữa, hôm trước Tào Tương kể với ta, khi con tới đó chơi, còn cùng hắn chuyện phong nguyệt rất vui, học cái thứ đó làm gì?”
“ Vì có vết xe đổ của sư phụ.”
“ Hả?”
“ Đúng thế ạ, sư phụ và Đông Phương Sóc đều là trí giả hiếm có, nhưng mà, Tào hầu nói là cả hai sống rất là ... hắc hắc …”
Ở trong nhà huân quý, nam hài từ mười tuổi trở lên thì không ai coi là trẻ hết, thế nên Tào Tương mới truyền thụ cho Hoắc Quang bản lĩnh trị gia của hắn, tránh sau này thêm một nhà do nữ nhân định đoạt.
Vân Lang quyết định tính sổ Tào Tương sau, trước tiên phải tẩy não lại cho Hoắc Quang.
Khi Chử Lang tới thì sư đồ Vân Lang đang uống rượu nhạt, thứ này nếu thêm đường vào không thể gọi là rượu mà nên gọi là đồ uống có cồn.
Hai sư đồ trò chuyện vô cùng vui vẻ, chỉ là chủ đề làm Chử Lang toát hồ hôi, cẩn thận tới bên Vân Lang nói nhỏ:” Gia chủ, tìm thấy Cẩu Tử rồi.”
Vân Lang khẽ gật đầu, tay cầm chén rượu vẫn vững như thường:” Thế nào?”
“ Sống không tệ ạ, chẳng những có hai lão bà Hung Nô, lại còn sinh ra Tiểu Cẩu Tử.”
“ Ồ, nhập quan chưa?”
“ Đã tới Nhạn Môn Quan, tin tức đã được phong tỏa, người về là Cẩu Tử, không phải Hứa Lương.”
Vân Lang đặt chén rượu xuống:” Về là tốt rồi, mấy năm qua đúng là vất vả cho hắn.”
Vân thị tính tới giờ vẫn chỉ là tiểu môn hộ, tất cả vẫn gánh lên vai Vân Lang, có vài tâm phúc thế thôi, không thể tùy tiện tổn thất. Huống hồ trong mắt Vân Lang, bọn chúng cũng không khác gì những đứa bé mà y chăm sóc ở cô nhi viện, không tùy tiện vứt bỏ.
Nhìn Đại đệ tử đã xuống tới say lờ đờ, Vân Lang mỉm cười, thấy trong lòng rất thỏa mãn, bảo Sửu Dung cõng Hoắc Quang đi ngủ.
Tổng thể mà nói, hôm nay là ngày không tệ, chứng kiến tư tưởng va chạm, Đại đệ tử ngày một trưởng thành, gia phó cũ trải qua rèn luyện gian nan trở về.
Chỉ là tới Trường An, hang ổ của Lưu Triệt, làm cổ Vân Lang cứ ngưa ngứa.
Lưu Triệt là nhà thống trị kiệt xuất trên mảnh đất này, Tần Hoàng Hán Vũ không phải chỉ là thuận mồm mà nói.
Một nhà thống trị như thế, với người thông minh có tư tưởng độc lập như Vân Lang mà nói là vô cùng thống khổ. Đánh thì không đánh lại hắn, kiến nghị tốt của ngươi thì hắn lại chẳng nghe, dù có nghe cũng coi ngươi là nhân tố bất an, bài trừ khỏi thể chế của hắn.
Thiên hạ không phải của một mình Lưu Triệt, nó là của toàn bộ người thiên hạ, ai cũng có quyền theo đổi cuộc sống tốt đẹp.
Một người chung suy nghĩ với Vân Lang, Trương An Thế mặc áo gai đi giày cỏ, ngồi khoanh chân dưới gốc cây phe phẩy mũ cỏ tán gẫu với lão nông.
Đồng ruộng vừa thu hoạch xong phát tán mùi đất, trâu cày kéo xe mạch vàng ươm lững thững đi về sân phơi, cảnh tượng giàu có bình đạm.
“ Lão hán chỉ mong có thể khổ thêm vài năm, xây được cái nhà, dùng gỗ tốt nhất, con cháu có cái chỗ che mưa che nắng tốt hơn, chả mong gì nữa.” Lão nông gày gò đen đúa thích thiếu niên trước mắt, công tử nhà phú quý ít người thích xuống ruộng lắm:
“ Kỳ thực chẳng cần bao lâu, nhà lão trượng nhiều nam đinh, toàn bộ trồng ruộng thì tiếc quá, nhà hạ lên núi chặt ít cành gai về lột vỏ bán cho xưởng làm giấy cũng là khoản tiền không tệ. Chuyện tốt như thế, tiểu tử không hiểu vì sao không có ai làm nhỉ?”
Lão nông cười khà khà:” Hậu sinh ơi, bọn ta làm đấy chứ, cây gai không chỉ bán cho xưởng giấy, còn đan sọt được, ai chẳng biết làm. Nhưng đi mười mấy dặm chặt cành gai, sau đó gánh về, dù người khỏe cũng chỉ đi được một lần. Mang về làm sọt nhà dùng thôi, chứ đem bán à, khà khà, thế thì cả nhà chết đói, cứ trồng ruộng đáng hoàng là hơn.”
Trương An Thế chỉ đồi hoang bên ruộng nhà lão nông:” Nếu trồng bụi gai ở đó thì không cần lên núi chặt rồi.”
” Ừ, cách đó được đấy, chỗ đất đó tới năm mươi mẫu, nếu trồng toàn cành gai thì chuyện ngươi nói có thể làm, nhưng mà đó là đất của bệ hạ đấy, không chiếm được đâu.” Lão nông xua tay liên hồi:
Trương An Thế cười nhe răng:” Năm trước bệ hạ hạ chiếu cổ vũ nông tang, còn tự xuống ruộng trồng dâu, nói là mỹ cảnh nhân gian không gì bằng nông tang, nếu toàn bộ đất hoang đều được trồng tang gai thì là thịnh thế. Lão trượng không chiếm đất xây nhà, chỉ trồng ít cây rồi thuận tiện thu hoạch, không sao đâu.”
Lão nông mắt mở to:” Thật à?”
Trương An Thế nói nhỏ:” Đây là đất hoang mà, mọc ra cỏ hay mọc ra gai có gì khác, lão trượng chặt cây ở đây hay lên tận núi sâu chặt cũng như nhau, không phải đều chặt từ đất bệ hạ sao ...”
Lão nông nuốt nước bọt:” Cũng phải đấy .”
Trương An Thế đứng lên phủi bụi ở mông, lẩm bẩm:” Vân thị bên kia núi đang cho mượn tiền, một năm chỉ hai thành lợi, nếu lấy được tiền Vân thị, mua thêm trâu cày, thậm chí thuê thêm người làm ... Chưa tới ba năm, lão tượng xây nhà gạch mái ngói cũng được.”
Lão nông trầm tư nhìn Trương An Thế đi xa.
Thượng Lâm Uyển đã bị bỏ không mười sáu năm, mở cửa chưa được năm năm, nhân khẩu dần trở nên trù phú.
Trong núi cũng xuất hiện thôn nhỏ, nhà cửa đa phần là nhà cỏ, có người làm được nhà đất dang dở vì nông tang bận rộn phải dừng, song từ đó nhìn ra xu thế bách nghiệp phồn vinh.
Xây nhà với người Hán bao đời luôn là chuyện lớn nhất, thậm chí nâng lên tầm thần thánh.
Người nghèo kiếm được đồng tiền đầu tiên, luôn luôn đem đi xây nhà, khi tiền bạc tích góp đủ nhiều, lại muốn xây nhà mới.
Trương An Thế đi xem vài căn nhà mới xây, không tệ, cao lớn rộng rãi hơn nhà người Vĩnh An huyện, có thể nhìn ra chênh lệnh kinh tế giữa kinh sư và nơi khác.
Tại đất phong Vĩnh An huyện của Vân thị, Trương An Thế thấy mô hình quản lý không can thiệp của thời Văn, Cảnh.
Vân thị mỗi năm thu thuế chỉ cần không thiên tai thì đều cố định, bách tính nơi đó thấy thế là được, nhưng trong mắt Trương An Thế, tuy bách tính nơi này đa phần đủ ăn là vì lén trốn thuế.
Chủ yếu Vân thị không đem thuế ở Vĩnh An huyện về Trường An, một là không bõ công, hai là Vân thị muốn có thanh danh tốt.
Thu thuế từ bách tính, cuối cùng thông qua các loại trợ cấp trả lại bách tính, theo lời bách tính thì Vân thị là đồ ngốc lắm tiền.
Thân là nhi tử của Trương Thang, Trương An Thế có phần nghiêm khắc trong vấn đề luật pháp, cho rằng bách tính phải bị pháp luật ước thúc, nếu không tự tiện làm theo ý mình, sẽ xảy ra hỗn loạn.
Sau khi hắn tới Vĩnh An huyện liền không còn chuyện trợ cấp nữa, phú thuế thu không thiếu một xu. Tất nhiên Trương An Thế bị những kẻ được lợi chửi bới, khi đang định xử lý dứt điểm đám điêu dân này thì bị một phong thư của Vân Lang gọi về.
Trương An Thế biết Vân Lang có ý tốt, không muốn hắn đi vào vết xe đổ của cha mình, nhưng hắn không muốn nhận ý tốt đó.
Nông gia trước mắt có một đình viện rộng, vậy mà ít gà vịt, đáng lẽ còn có thể nuôi vài con lợn.
Trương An Thế mượn cớ vào nhà xin nước uống, tiểu tức phụ thẹn thùng múc nước cho hắn, trượng phu trẻ tuổi ngang hắn chỉ cười.
“ Sân rộng thế vì sao không nuôi ít gà vịt?”
“ Vừa làm nhà, lại thành hôn, không có tiền để mua gà con.”
Trương An Thế chắp tay:” Chúc mừng, chúc mừng, chỉ cần chăm chỉ là cuộc sống tốt đẹp trước mắt rồi.”
Thiếu niên cười:” Nông gia không sợ khổ, thêm vài năm nữa có thể tới trại gà Vân thị bắt ít gà con, vịt con về nuôi.”
“ Càng sớm càng tốt, nghe nói Vân thị mở một cái tiền trang, chỉ cần hương thân muốn giàu có thì tới vay tiền, một năm hai thành lợi, không có chuyện nào tốt hơn đâu. Các ngươi xem, kiếm ít tiền mua gà vịt về, đợi năm sau bán tới Trường An thu lợi không ít.”
Thiếu niên mở to mắt:” Có thật không?”
“ Huynh đệ đã thấy Vân thị hại hương thân chưa ...”