Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 723 - Q5 - Chương 042: Khảo Nghiệm Của Tiền.

Q5 - Chương 042: Khảo nghiệm của tiền. Q5 - Chương 042: Khảo nghiệm của tiền.

Từ nhỏ sống cơm thô canh nhạt, lớn lên được phụ thân giáo huấn nghiêm khắc, Trương An Thế sống vô cùng tằn tiện.

Không ai thích cuộc sống bần hàn, Trương An Thế cũng vậy, nhất là khi rõ ràng có thể sống sung sướng, lại bị ép ăn cháo, mặc áo ai, nên Trương An Thế đầy oán hận cha mình.

Sau khi tới Vân thị, hắn vẫn lấy bần hàn làm vui, có điều Vân Lang nhìn ra, hắn đang nỗ lực khống chế lòng tham của mình bộc phat.

Ý chí là thứ vô cùng không đáng tin, một khi sụp đổ là dục vọng lan đi không thu lại được.

Muốn thay đổi điểm này, phải để Trương An Thế nhìn thấu bản chất của tiền, tiền mới không thành đá cản đường trên đường đời của hắn.

Vì thế Vân Lang giao tiền trang cho Trương An Thế quản lý.

Hiện giờ Trương An Thế đang đi thăm dò lần cuối trước khi tiền trang khai trương, xem xem người dân Thượng Lâm Uyển có nhu cầu vay tiền không, nếu không thì cũng khuyến khích họ ...

Vân Lang không nói cho Trương An Thế biết phải kinh doanh tiền trang ra sao, thậm chí chẳng dựng lên bộ khung cơ bản cho hắn, toàn bộ dựa vào bản thân. Vì thế tới giờ nhận thức của Trương An Thế về tiền trang còn rất đơn giản, cho vay tiền, thu lợi nhuận ... Chỉ thế thôi.

Tốc độ kiếm tiền của Vân thị quá nhanh, sản nghiệp lớn nhỏ trong nhà ngày nào cũng mang tiền về, làm Vân Lang đứng ngồi không yên.

Nếu để Lưu Triệt biết, đoán chừng hắn sẽ khó chịu rất nhiều ngày, không chừng còn nảy sinh ý đồ không tốt. Nếu có thể cho toàn bộ bách tính vay tiền thì an toàn, Lưu Triệt chẳng lẽ còn cướp tiền trong tay bách tính?

Một vị hoàng đế không tiền rất đáng sợ, khảng khái như A Kiều cũng phải nghĩ cách giữ tiền xây dựng Phú Quý thành.

Quân đội xuất chinh không khác gì cái vòi nước cắm vào quốc khố rồi mở hết cỡ ngày đêm không nghỉ, A Kiều có bao nhiêu tiền cũng không đủ.

Vì thế Thượng Lâm Uyển phải mau chóng kiến thiết.

Khi Vân Lang về nhà thì Trương An Thế đã hoàn thành điều tra sơ bộ, cho rằng đây là cách kiếm tiền tốt, hai thành lợi tức có thể coi là làm từ thiện.

Được Vân Lang dẫn vào kho tiền để tính toán tiền vốn chuẩn bị kinh doanh, Trương An Thế người cứng đờ, mồm hơi há ra không nói được lên lời, Hoắc Quang nhìn đống vàng lấp lánh còn nhíu mày.

Vân Lang thuận tay lấy một đĩnh vàng ném cho Trương An Thế:” Thấy thứ này thế nào?”

Trương An Thế nâng lên nhìn thật kỹ:” Không biết bao người cả đời không có được nó.”

Hoắc Quang chẳng coi ra gì, cầm một đĩnh vàng bĩu môi:” Đất đai, sản xuất mới là tài phú.”

“ Đệ chưa từng biết nghèo là gì nên không hiểu giá trị của nó, tuy đệ nói rất đúng, nhưng nó chỉ là đạo lý, đạo lý không phải thứ thích hợp đặt vào nhân gian. Vàng là thứ khiến cha con trở mặt thành thù, huynh đệ tuyệt nghĩa, người lương thiện thành cường đạo, liệt nữ trinh tiết phải cởi áo.” Trương An Thế có chút thương cảm:” Không nói xa, nếu đệ là nhà bần cùng, thử ốm nặng một lần mà không có thứ này sẽ hiểu ngay.”

“ Mỗi người ở vị trí khác nhau nên có nhận thức về tài phú khác nhau, người nghèo khổ lại coi tiền bạc như bùn đất hay người giàu có mà vẫn cắm đầu vào kiếm tiền đều là tai họa cả.” Vân Lang thấy Hoắc Quang còn định biện luận vỗ vai nói:

Hoắc Quang cười lớn:” Nếu huynh cho rằng tiền có thể cha con trở mặt thành thù, huynh đệ tuyệt nghĩa, người lương thiện thành cường đạo, vậy cứ thử đi.”

Vân Lang mỉm cười, chỉ rương tiền:” Được, An Thế, trong này có một rương trăm lượng vàng, lấy đi, trong ba ngày hãy tiêu hết nó.”

Trương An Thế run run đặt đĩnh vàng cầm trong tay xuống:” An Thế biết sai rồi, không dám trầm luân vào tiền bạc nữa.”

Vân Lang lắc đầu, vẻ mặt hết sức nghiêm túc:” Đừng dùng ý chí của mình khắc chế cám dỗ, hãy mở rộng lòng để tiếp nhận nó, ta không nói đùa hay thử ngươi đâu. Mang rương vàng này đi hoàn thành mộng tưởng của ngươi. Thế nào ngươi cũng cố vô số mơ ước, tưởng tượng khi mình có tiền rồi sẽ làm gì, giờ hãy đi hoàn thành mơ ước của mình đi.”

Đôi mắt hơi nhỏ của Trương An Thế mở to dần, thoáng lên vẻ cuồng nhiệt, hắn vội nhắm mắt lại, hít thật sâu:” Tiểu chất muốn có con ngựa nhanh nhất, có bảo đao sắc bén nhất, có nữ nhân xinh đẹp nhất hầu hạ, muốn tổ mẫu và mẫu thân được mặc tơ lụa, ăn món ăn ngon nhất. Còn muốn phá tường cao hàng xóm, nhét thịt vào mồm tên béo tới khi bụng hắn chảy mỡ ra thì thôi ...”

Vân Lang cười phất tay:” Vậy làm đi, ta cho ngươi buông thả dục vọng một lần, An Thế, nhất định phải nhớ kỹ, dù là lúc điên cuồng nhất cũng phải giữ được một tia lí trí. Nhất định phải hiểu, tiền cực kỳ quan trọng, nhưng chẳng qua chỉ là thứ công cụ để đạt được mục đích của ngươi, ngươi là chủ nhân của nó, chớ để nó cưỡi lên đầu ra lệnh cho ngươi, chi phối hành động của ngươi. Hãy nhớ ngươi kiếm tiền để làm gì chứ không phải làm gì để kiếm tiền.”

Trương An Thế là thiến niên tốt, chỉ vì cha mình là tâm lý có chút vặn vẹo, Vân Lang hi vọng dùng rương vàng này khiến hắn trở nên ôn hòa, vứt bỏ ý nghĩ theo đuổi tài phú, để tâm thái cao hơn tài phú, đồng thời có thể kiểm soát nó.

Hai tay nắm thật chặt, móng tay bấm vào thịt, cuối cùng Trương An Thế vẫn cúi xuống vác rương vàng lên rời khỏi kho tiền.

Hắn không bảo Lương Ông chuẩn bị xe cho mình, cũng không cưỡi con ngựa thường dùng, không ngờ cứ vậy mà vác rương vàng nặng nề rời Vân thị, lên quan đạo, đi về phía Trường An.

Hoắc Quang đứng bên cạnh sư phụ, nhón chân lên nhìn, đến khi không thấy Trương An Thế nữa mới hỏi:” Sư phụ, vì sao hắn làm chuyện ngốc nghếch như thế?”

Vân Lang lại cười rất vui vẻ:” Không hề ngốc, hắn thực sự là một thiếu niên rất có tương lai đấy, đối với hắn mà nói, đây là một hồi tu luyện.”

Trăm cân hoàng kim trên vai người nghèo thì không phải gánh nặng, mà là suối nguồn sức mạnh.

Thế nhưng tinh thần có cường đại tới mấy, vẫn phải dựa vào thân thể để gánh vác, nên khi Trương An Thế kiệt sức, bị rương vàng đè ngã là bình thường.

Hắn rất muốn đẩy cái rương ra, đáng tiếc, hắn không còn tí sức lực nào.

Lưu Nhị đi tới cười híp mắt:” Tiểu lang quân có muốn ta giúp không?”

Trương An Thế thở cũng khó khăn, thều thào:” Không giúp thì ngươi đợi nhặt xác cho ta đi.”

Lưu Nhị cười lớn, dùng một tay nhấc rương lên, chép miệng:” Lần đầu tiên ta được gia chủ ban thưởng cũng chẳng khá hơn tiểu lang quân, những năm vạn tiền, những năm vạn tiền đồng đấy, nặng hơn chỗ này nhiều. Cả đời lão chưa bao giờ mơ tới số tiền lớn như vậy, để vào đầu cũng không thấy yên tâm, như toàn bộ thiên hạ thành trộm hết vậy, thế là cứ bê lên, tiểu lãng quân biết lão bê bao lâu không?”

Trương An Thế chống tay đứng dậy, nửa chừng nhũn chân ngồi bịch xuống đất thở hồng hộc:” Một ngày.”

“ Ha ha ha, năm ngày, lão cứ ôm trong lòng, tay lăm lăm đao không rời phòng nửa bước.”

Trương An Thế cảm thụ được tâm tình đó:” Trong năm ngày ông không làm gì hết đúng không?”

Lưu Nhị hồi tưởng:” Có năm vạn tiền thì còn muốn làm gì nữa, khi đó lão nghĩ, đời này thế là xong rồi, chỉ ngồi ăn chờ chết là được, ngày nào cũng ngồi đếm tiền, đếm đi đêm lại, đếm từng đồng. Đến bây giờ còn nhớ có ba đồng in chữ bị mờ, sáu đồng có mùi cá, mười mấy đồng có dầu răng, trong đầu tưởng tượng đủ cách tiêu tiền, nhưng định tiêu đi đồng nào lại tiếc, đặt vào chỗ cũ.”

Trương An Thế trầm ngâm một lúc rồi hỏi:” Làm sao ông thoát ra được?”

“ Hầu gia cho gọi, hộ vệ người tới Trường An làm việc mười ngày, mới đầu làm việc không tập trung, bị hầu gia đá đít mấy cái dần dần tập trung công việc mới quên đi được rương tiền. Đến khi về trang, nhìn cái rương tiền, chỉ thấy vững lòng, không còn ý nghĩ kỳ quái nào nữa.”

Trương An Thế áp mặt xuống đất nghỉ ngơi chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên:” Khiêng ta lên xe ngựa, ta muốn tới Tri Xuân các, ta muốn biết nơi đó là chỗ thế nào khiến cha ta quên về nhà, bỏ mặc thê nhi.”

“ Yêu tinh ở đó toàn là thú ăn vàng đấy.”

Trương An Thế vỗ rương cười vang:” Đi, gia gia không thiếu tiền.”

.... ....

(*) Tò mò search thử thông tin về Trương An Thế, không ngờ về sau là đại thần ba triều, giúp Hoắc Quang phế vua lập vua mới, cả đời cẩn thận nên cáo lão chết già, con cháu cũng nhiều đời phú quý. Bất ngờ nhất năm 2007 khai quật mộ siêu hoành tráng và trọn vẹn của Trương An Thế.

Bình Luận (0)
Comment