Trong ánh mắt khao khát của Lan Anh, Lan Kiều, Cẩu Tử khinh miệt ném một nắm tiền lên sạp trang sức của một lão phụ:” Cho gia gia hai cái tốt nhất.”
Lão phụ rối rít nhặt từng đồng tiền một, cho vào cái túi tiền ở ngực, sau đó lấy ra hai cái túi gấm.
Cẩu Tử mở túi gấm nhìn cái trâm mà lão phụ hết lời ca ngợi chế tác tinh xảo:” Không có thứ tốt hơn à?”
“ Úi cha cha, khách gia ơi, cái ngân châm này do đại gia Lôi thị ở Tấn Dương chế ra đấy, làm gì có đâu tốt hơn.”
Cẩu Tử đưa cho đôi tỷ muội đã chờ tới sốt ruột:” Chưa bao giờ nghe tới trâm cho Vân thị làm à?”
“ Ài, khách gia, cái đó gọi là kim bộ diêu, phụ nhân gài trên búi tóc, nhất bộ tam diêu, đẹp ơi là đẹp. Chỉ có quý nhân lưu truyền, ở phố chợ làm sao có được?”
Cẩu Tử đành chịu, đã tới thành Tấn Dương rồi, Cẩu Tử rất muốn trang điểm Lan Anh, Lan Kiều cho giống phụ nhân trong nhà, nhất là theo dáng vẻ của chủ mẫu. Vốn cho rằng chủ mẫu thường ăn mặc đơn giản, chắc là thứ bình thường, không ngờ không phải vậy.
Chủ mẫu là nữ nhân đẹp nhất mà Cẩu Tử thấy, dù dung mạo bên ngoài hay là cử chỉ lời nói, Cẩu Tử đều cho rằng đó mới là tiêu chuẩn.
Lan Anh, Lan Kiều muốn dung nhập vào Vân thị, ít nhất bề ngoài ăn mặc phải học theo chủ mẫu.
Thấy lão phụ che miệng cười trộm, Cẩu Tử mời quay đầu nhìn, hai lão bà của hắn không ngờ dùng trâm cắm giữa búi tóc, còn dựng đứng lên trời.
Mỉm cười rút trâm ra giúp các nàng gài lại, nhìn nữ tử đi qua đi lại trên đường, Cẩu Tử thấy trước tiên cần giảm tiêu chuẩn xuống, chưa thể học chủ mẫu được, ném cho lão phụ túi tiền
“ Đi theo ta, không cần biết bao tiền, trang điểm cho lão bà ta thành Hán phụ.”
Lão phụ tức tốc thu lại nụ cười chế nhạo, thi lễ:” Lang quân cứ yên tâm.”
Đem nữ nhân Hung Nô biến thành Hán gia nữ không phải dễ dàng, có quá nhiều việc phải làm, Cẩu Tử là nam nhân không làm được.
Khi phu phụ Cẩu Tử đi về khách sạn, lão phụ mới nhận ra vị khách trẻ này khả năng thân phận không đơn giản, vì bốn võ sĩ lực lưỡng bám sát, hộ vệ ba người họ ở giữa, ánh mắt cảnh giác quét tứ phía, cứ như đang bảo vệ tính mạng mình vậy.
Về tới khách sạn, theo sau Lan Anh và Lan Kiều có một đống người.
Người ôm hộp trang sức, người ôm lụa là, người mang mười mấy đôi hài chế tác tinh xảo, còn có hai cước phu vác cái thùng tắm lớn.
Cả đám đông vào khách sạn, dưới sự chỉ huy của lão phụ bận rộn chuẩn bị, Cẩu Tử bế nhi tử kiếm một chỗ có thể nhìn đường phố ngồi xuống.
Tấn Dương tuy ở phương bắc hoang vu, nhưng gặp được ngày họp chợ, người qua người lại vẫn vô cùng náo nhiệt.
Tiểu Cẩu Tử tròn xoe mắt nhìn, hai cánh tay ngắn ngủi không ngừng vươn ra, muốn tóm lấy người đi đường, Cẩu Tử giữ được nó cũng vô cùng vất vả.
Lão giáp sĩ đứng bên cạnh, quay đầu nhìn đám phụ nhân tíu tít bận rộn đằng xa, tới gần Cẩu Tử hỏi:” Lang quân, vì sao đối xử tốt với hai nữ tử Hung Nô như thế?”
“ Vào sinh ra tử, đồng cam cộng khổ.” Cẩu Tử trả lời ngắn gọn:
Lão giáp sĩ lắc đầu:” Không đủ, nam tử đại trượng phu nhận ân huệ thì dùng mạng báo đáp cũng được, song chớ để liên lụy tới con cháu.”
Câu Tử nghi hoặc:” Thế là sao?”
“ Lão hán không hỏi thân phận lai lịch của lang quân, nhưng đoán chừng lang quân về Trường An có phú quý đang chờ, nhưng ở Trường An, người Hung Nô chở bằng xe không hết, làm nô cho người ta là chính, không ai làm chủ người ta hết. Lang quân nếu không vứt bỏ hai phụ nhân Hung Nô này sẽ bị huân quý vứt bỏ, làm ấu tử hổ thẹn.” Lão giáp sĩ có ý tốt khuyên chàng trai trẻ:
Cẩu Tử rung rung nhi tử không an phận trong lòng:” Mỗ xuất thân thấp hèn, quay lại thấp hèn cũng chẳng có gì to tát, hai nàng lấy mạng đối đãi mỗ, mỗ không lý gì cô phụ họ, vinh hoa phú quý chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Lão giáp sĩ thương hại:” Lang quân ăn gió nằm sương ở Hung Nô, cuối cùng có được hai phụ nhân tầm thường, không đáng.”
Cẩu Tử cười lớn:” Chủ nhân nhà ta thường nói, không phải cá sao biết niềm vui của cá.”
…………….. ……………… ………………
“ Học sinh của ngươi đang ở Hồi Xuân các chơi bời đêm ngày, ngươi không định bắt nó về à?” Tào Tương vỗ mông Đại Vương, bảo nó nhường chỗ cho mình:
Cái đuôi như roi của Đại Vương quất một phát, thiếu chút nữa đánh bay chén trà trong tay Tào Tương, nó vẫn nằm im tại chỗ, chỉ hơi mở mắt lườm Tào Tương.
“ Nó chỉ xem ca vũ, nghe khúc, uống chút rượu thôi mà.”
“ Nó nhiều tiền như thế, ngươi nghĩ đám ca cơ, vũ cơ sẽ bỏ qua cho sao?”
“ Trác Cơ cảnh cáo họ rồi.”
“ A quên mất, đó cũng là sản nghiệp của ngươi, vậy mà ta tới đó chẳng bao giờ được giảm giá ...”
Đại Vương không hề có ý định nhường chỗ cho Tào Tương, thế là Tào Tương dựa luôn lên người nó, tay đặt lên đầu nghịch tai.
Thấy Tào Tương như thế, Vân Lang biết hắn có chuyện muốn nói, những lời trước đó đều là phun rắm hết, e chính hắn cũng không biết mình đã nói cái gì.
Vân Lang lấy bàn tính và bút lông, ngồi thẳng người, mỉm cười đợi Tào Tương lên tiếng.
Đại Vương rốt cuộc cũng chịu thua sự vô lại của Tào Tương, nằm một mình đã nóng, làm sao chịu được người khác dựa vào, nhảy xuống giường, duỗi mình ngáp một cái rõ to, chạy ra cầu thang đi tìm Vân Âm, giờ này Vân Âm thường ăn đá vụn.
“ Nói đi, ta đang đợi đây, với ta còn có gì phải xấu hổ, trên người ngươi có bao nhiêu cái lông ta còn biết nữa là.”
“ Chắc là ta sắp thành thân rồi.” Tào Tương nói hết sức gian nan, sau đó toàn thân như nhẹ một nửa:
Năm xưa Tào Tương quyết tâm lấy Nữu Nữu, quỳ ở ngoài cung suốt đêm, bị Lưu Triệt đánh một trận tàn nhẫn, hắn sớm nhận thức sẽ có ngày này, không biết là ai khiến hắn khó nói như thế, Vân Lang yên lặng chờ đợi.
“ Dương Lợi công chúa.”
Quả nhiên Vân Lang nghe mà giật mình, Dương Lợi là khuê nữ của Vệ Tử Phu, một Trưởng công chúa khác của Đại Hán:” Cái gì? Khuê nữ đó năm nay mới mười hai là cùng.”
“ Mười bốn rồi.”
Vân Lang bĩu môi:” Tính cả thời gian trong bụng mẹ cũng chẳng được.”
“ Ngươi thấy sao?”
“ Còn sao, đâu tới lượt ta và ngươi kén chọn.”
Tào Tương khổ sở đập đầu vào thành giường:” Thời gian trước Dương Lợi còn luôn mồm biểu ca, biểu ca, ta cũng coi nó như muội muội, giờ thoắng cái thành phu thê rồi ...”
Hắn chỉ chỉ ngực:” Không thoải mái.”
Vân Lang an ủi:” Thôi thế cũng được, dù sao cũng tốt hơn là cưới người chẳng biết gì, Dương Lợi công chúa là người ngươi có thiện cảm, sớm ngày cưới về đi, sống trong nhà ngươi còn tốt hơn hoàng cung.”
“ Sao ngươi biết gả cho ta sống tốt hơn?”
Vân Lang cầm quạt chỉ Tào Tương:” Ngươi nhìn qua có vẻ là quân khốn kiếp, kỳ thực là nam nhân tốt, Dương Lợi công chúa gả cho ngươi ít nhất không phải suốt ngày rửa mặt bằng nước mắt, ta có nghe đồn đó là khuê nữ nhu nhược.”