Trong phòng nhất thời im lặng, Nữu Nữ chỉ là bình thê của Tào Tương, không phải chính thât, tuy biết ngày này sớm muộn cũng tới, nhưng hắn không thoải mái gì, nói lảng đi:” Ngươi biết không, muội ấy không nhu nhược nhát gan đâu, muội ấy hay không là vì sợ bị gả đi Hung Nô.
Vân Lang quay người sang:” Làm gì có chuyện đó.”
Tào Tương hừ một tiếng:” Ngươi không lên triều thì biết cái chó gì, rất nhiều người vẫn muốn tiếp tục dùng chính sách gả công chúa để đổi hóa bình, trong mắt họ, đó là chuyện lãi lớn. Nhất là sau khi Lưu Lăng thành đại át thị, luận điệu này càng được ủng hộ, hận không thể gả cho mỗi Hung Nô vương một công chúa, gả khắp thảo nguyên.”
Vân Lang cười nhạt:” Đơn giản thôi, kẻ nào đề xuất luận điệu này, cấp cho khuê nữ nhà đó danh hiệu công chúa gả đi là được.”
“ Chủ ý rắm chó gì đấy, ngươi nghĩ bọn họ tiếc khuê nữ của ngươi à, cho ngươi biết bệ hạ chỉ cần lộ một chút ý tứ như thế thôi, có tin là ngay hôm sau cả trăm mỹ nữ được họ đưa tới hoàng cung không? Chỉ ngươi coi khuê nữ như trân châu, người khác khuê nữ chỉ đợi gả đi đổi lợi ích.”
Đây cũng là một trong lý do Vân Lang ít tiếp xúc với người khác, lấy ngón út ngoáy lỗ tai, thổi về phía Tào Tương:” Vậy ngươi đến đây lại nhải cái gì, không tin tên súc sinh ngươi vì coi Dương Lợi công chúa như muội muội mà có chướng ngại tâm lý, không ra tay được.”
“ Cữu cữu ta muốn một vạn đĩnh hoàng kim làm sinh lễ.”
“ Một vạn?” Con số này không hề ít, nhưng Tào Tương có, Vân Lang nhíu mày:” Có lẽ bệ hạ thấy trước kia lấy tiền của ngươi nhiều quá nên ngại mà nghĩ ra cách này.”
“ Ngại? Ngươi nghĩ cữu cữu ta biết ngại à? Điều này tức là cữu cữu ta đã không coi ta là đứa ngoại sinh có thể tùy ý sai bảo rồi, có nghĩa là ta mất đi tư cách tha hồ làm bừa làm bậy mà không sợ trừng phạt, cái này còn giá trị hơn vạn lượng vàng.”
Vân Lang thở dài.
Bình thường nếu ngươi quá gần gũi với một vị hoàng đế, hoàng đế tiếp theo sẽ coi ngươi như cái gai trong mắt, cho dù không làm khó ngươi thì cũng mau chóng tránh xa ngươi.
Tình hình ở đây thì không như thế, Lưu Triệt rất thọ, hắn sống khỏe mạnh hơn ba mươi năm nữa, bị hắn chướng mắt như Vân Lang sẽ vô cùng khổ ải.
Cái thời đại sống năm mươi tuổi đã là lãi, làm nghề hoàng đế càng đoản thọ, vậy mà lại có thứ ác ôn sống dai như vậy, quá đau đầu.
Nếu Hán Vũ đế sống chừng 40 tuổi, ông ta sẽ là hoàng đế anh minh nhất, đáng tiếc ông ta còn có thêm 30 năm họa hại nhân gian.
“ Mẫu thân nói sao?”
“ Mẫu thân nói thân càng thêm thân không phải là chuyện xấu, nói ta trưởng thành rồi, rời xa sự che chở của cữu cữu ta là tốt.”
“ Vậy ngươi tính thế nào?”
“ Mang hai vạn lượng hoàng kim vào cung, sau đó ôm chân cữu cữu ta khóc một trận, hỏi có phải định bỏ mặc đứa ngoại sinh đáng thương này không?”
Vân Lang kẽ giật khóe miệng một cái, nói vệ độ vô sỉ thì Tào Tương không thua kém cữu cữu hắn là bao, phải nói truyền thừa của Lưu Bang đúng là mạnh, con cháu mấy đời vẫn thói vô lại đó.
Nói cho cùng thì đây là cách không tệ, mặc dù tư chất Tào Tương thuộc hàng thượng đẳng rồi, nhưng trên có một vị đế vương thông tuệ tàn bạo độc đoán, dưới có tể tướng nhìn thì vô hại song ăn thịt người không nhả xương, yêu ma quỷ quái vô số kể. Tiểu bạch kiểm như Tào Tương muốn kiếm chác trong đám yêu quái đó thì phải tu luyện thêm nhiều năm nữa mới đủ.
“ Sau đó nữa thì sao?”
“ Thì đương nhiên là cưới biểu muội ta về, nuôi như muội tử, vài năm nữa nếu biểu muội ta vẫn thích ở nhà ta thì muội ấy làm đại phụ.” Tào Tương ngả lưng ra sau:” Gần đây ta cứ có cảm giác bất an, cữu cữu ta dồn nén lâu lắm rồi, trong triều thì loạn, mà dân gian thì đủ thứ ngôn luận, thậm chí có cả bài đồng ca rất đáng sợ thế này.”
“ Thiên tử đang ở đâu? Có biết lời khen chê? Thiên tử là ai thế? Là lợn hay là chó?”
Lợn là Lưu Triệt rồi, còn chó là ai?
Thượng Lâm Uyển có rất nhiều lợn rừng, thứ này đã thành loài họa hại, Đại Vương giờ rảnh rỗi cũng có thể tha một hai con về, để đồ tể trong nhà mổ lấy cho nó phần tim nhai rất đã miệng, còn lại phó dịch hưởng lợi.
Vân thị có chó săn đấy, nhưng gặp phải lợn rừng thì cơ bản thành món ăn cho chúng.
Lợn rừng ăn thịt, Vân Lang tận mắt thấy rồi.
Đại Vương hay chạy khắp nơi đái ỉa đánh dấu lãnh thổ của nó, nên lợn rừng không dám tới gần Vân thị. Trường Môn cũng có đám hổ, nên nơi đó cũng bình an vô sự.
Nhưng lưu dân di cư tới đây sống không có hổ trong nhà, thế nên sáng ra ruộng làm việc thường bị lợn rừng húc chết, khi mọi người phát hiện ra thi thể đã không dám nhìn nữa.
Chó bình thường gặp lợn rừng chỉ dám sủa mấy tiếng rồi cúp đuôi chạy mất.
Bây giờ xuất hiện một con chó lợi hại như lợn, làm người ta khó hiểu.
Vân Lang không nhớ có ai làm phản lúc Lưu Triệt cường thịnh nhất, nếu mà có thì nhất định là do hắn gán lên đầu để tiêu diệt.
Đồng dao thời này không phải thứ ca khúc thiếu nhi theo quan niệm phổ biến thời sau, hồi nhỏ y hay hát một con hổ, một con thỏ, hai vì sao, toàn là bài đồng dao vui tươi đáng yêu.
Còn đồng dao thời này mang khuynh hướng chính trị nặng nề, còn gọi là sấm, là sự kiện vô cùng nghiêm trọng, mỗi khi phát hiện ra là nghiêm trừng, cơ bản lần nào cũng máu chảy khắp nơi.
Chuyện Lưu Triệt không đi tuần biên mà trốn trong Trường Môn cung không biết bị ai tiết lộ ra ngoài.
Thế là cả Quan Trung chấn động.
Huân quý nơp nớp lo sợ, đóng chặt cửa không giao lưu với bên ngoài, chỉ sợ bị yêu ma quỷ quái đang hoành hành ở ngoài liên lụy, các lộ phiên vương thì vội vã kéo tới Trường An.
Tào Tương ôm vàng tới Trường Môn cung khóc lóc rồi, Vân Lang thấy mình là người nhàn tản, chẳng liên quan gì tới ai, hai năm qua chẳng dính líu tới triều chính, thế là nằm dài ở nhà, không ngờ bị Trường Bình tới mắng một trận.
Trường Bình đang có thai, tính khí rất là thất thường, thế là Vân Lang không dám cải nửa câu, dẫn cả nhà, gồm cả Đại Vương theo sau Trường Bình sang Trương Môn cung, cảnh tượng này làm Vân Lang thấy cực kỳ thê thảm.
Quay đầu nhìn Tống Kiều bế Vân Triết, Vân Âm dắt Đại Vương, Tô Trĩ ủ rũ cúi đầu, Hoắc Quang im lặng, chẳng hề giống đi thỉnh an, mà đi tiếp nhận phát quyết cuối cùng.
Khốn kiếp nhất là y chẳng làm gì hết, thậm chí còn định mở tiền trang giúp thiên hạ cùng giàu có, dù trong đó giấu chút ý đồ riêng, nhưng nói chung là mọi người cùng có lợi, Vân Lang vẫn thấy mình là người tốt.
Tới Trường Môn cung mới ngã ngửa, cái gì mà huân quý đóng cửa không ra ngoài, té ra âm thầm tới cả nơi này, đã thành biển người.
Điều duy nhất A Kiều có thể làm là an bài cho Vân thị một vị trí ở trên, để còn sớm được hoàng đế triệu kiến.
Ngay cả Trương Oánh cũng dẫn hai tiểu thiếp, ba nhi tử, một khuê nữ ngồi gần Vân thị, Nhất Nhị Tam chạy khắp nơi, không biết chút quy củ nào làm Trương Oánh sợ lắm.
May mà Đại Vương tới rồi, ba thằng tiểu quỷ ùa cả tới, muốn cưỡi lên người nó, tranh thủ tóm lấy bọn chúng.
Trường Binh tất nhiên là người vào đầu tiên, sau đó không thấy ra nữa, mãi sau mới thấy Tào Tương vênh váo đi ra, khi đi qua chỗ Vân thị còn nhướng mày lên, sau đó được một đám huân quý già không biết xấu hổ xúm tới nịnh bợ hỏi han tình hình.
Đại Trường Thu đứng cửa hô:” Vĩnh An hầu Vân Lang vào cận kiến.”
..... .....
Lưu Triệt có nhũ danh là A Trệ, nghĩa là lợn rừng, giống Vân Chiêu trong Minh Thiên Hạ.