Không ít huân quý quay đầu nhìn, ở đây còn nhiều huân quý địa vị cao hơn, đến sớm hơn Vân thị mà vẫn phải đợi.
Vân Lang dẫn lão bà, tiểu thiếp, nhi tử, khuê nữ và một con hổ vào đại điện.
Phải nói toàn bộ Vân thị gây chú ý nhất là Đại Vương, cái con này cơ bản không biết sợ là gì, trong ánh mắt kinh hãi của không ít người, nó lười nhác thoát khỏi sự khống chế của Vân Âm, nghênh ngang đi qua ánh mắt giết người của đám thị vệ, tới chỗ Lưu Triệt ngửa cổ kêu một tiếng.
Lưu Triệt mỉm cười, thuận tay đặt đĩa thịt xuống đất, thế là Đại Vương chẳng chút khách khí, nằm đó ăn uống.
Một bàn tiệc chiêu đãi mấy trăm người, đó là quyền lực của Lưu Triệt, Vân Lang được ngồi sau bàn thấp thành hình thức tấu đối, những người khác thì quỳ sau lưng y, cúi đầu im lặng.
Lúc này dù thức ăn trên bàn có thịnh soạn, không ai có tâm tình ăn uống.
“ Con người nếu mà dễ thỏa mãn như hổ thì tốt rồi, trẫm không tiếc gì đĩa thịt, chỉ sợ là lòng tham không đáy.”
Vân Lang cung kính thi lễ, không suy đoán hàm ý trong đó, chỉ cẩn thận đáp:” Những thứ thần có được ngày nay, đều do bệ hạ ban thưởng, cả nhà từ trên xuống dưới không lúc nào không cảm tạ ơn đức bệ hạ.”
Lưu Triệt cầm bản tấu chương ném tới:” Nói chuyện cho vay tiền của ngươi đã.”
Vân Lang nhặt tấu chương lên, là do Tang Hoằng Dương viết, không nói xấu, không nói tốt, cơ bản là có sao nói vậy, xem lướt qua rồi gập lại:” Bệ hạ minh giám, đó là vì vi thần cảm tạ long ân không cách nào báo đáp, nên nghĩ ra để giúp đỡ bách tính.”
Lưu Triệt gật đầu:” Hai thành lợi không cao, có thể xem như chính sách huệ dân, nhưng ngự sử đàn hặc ngươi mua chuộc lòng người, dụng tâm bất chính, ngươi nói sao?”
Vân Lang không thèm truy cứu là kẻ nào ngậm máu phun người, thiên hạ đầy rẫy rác rưởi, không đáng để y bận tâm:” Bệ hạ có biết trong thượng trung hạ hộ thì hộ nào nộp thuế nhiều nhất không?”
“ Trung hộ.” Lưu Triệt tất nhiên biết:
“ Đúng thế, thượng hộ là rường cột quốc gia, đa phần văn thần võ tướng xuất phát từ đây, bệ hạ cho thượng hộ thịt nhiều hơn họ bỏ ra, vì thế thượng hộ định quốc, nhưng không thể phú quốc. Còn hạ hộ, đa phần là điền nông của thượng hộ, bọn họ có rất ít đất đai chỉ đủ nuôi gia đình, cả năm tuy làm lụng vất vả, nhưng làm giàu cho thượng hộ, không phải là quốc gia.”
“ Nếu bệ hạ muốn phú quốc cường dân, nên tận lực tăng cường số lượng trung hộ, khi trung hộ vượt qua thượng hộ và hạ hộ, quốc khố sung túc. Thần cho rằng chư công trên triều không thể không hiểu, ngự sử đàn hặc thần thuần túy hoang đường, e đó mới chính là kẻ có dụng tâm.”
“ Thần cho vay tiền không phải miễn phí, mà là lấy lãi, có lợi cho nông hộ, cũng có lợi cho thần, hai thành tuy không cao, nhưng vừa vặn tạo thành sự cân bằng, nông hộ nhất định có dư, Vân thị không tới mức cuối năm tay trắng, lâu dài như thế, hạ hộ sẽ thành trung hộ.”
“ Khi ấy bệ hạ không cần vì chút tiền tài mà khó xử.” Vân Lang nói xong cúi mình, thái độ trung quân ái quốc thế này y cho rằng là mẫu mực lắm rồi, trước kia nói mấy lời này về phải nôn ba bận, giờ nói trơn như không:
Lưu Triệt trầm tư, không tỏ thái độ mà chỉ Vân Triết được mẫu thân bế trong lòng:” Trẫm cũng cân nhắc rồi, đây là chính sách tốt, nhưng lấy gì đảm bảo nó không thành chính sách hại dân. Tiền tài mê hoặc lòng người, Vân Lang ngươi không để ý tới tiền tài, điều này trẫm tin, nhưng sao đảm bảo ấu nhi của ngươi không sinh lòng tham?”
Vân Lang nghiêm túc đáp:” Lòng người dễ thay đổi, thần cũng không có bất kỳ cách nào đảm bảo chính bản thân không thay đổi, sao đảm bảo cho người khác được? Muốn chính sách duy trì, chỉ có thể dùng luật pháp ước thúc, hơn nữa còn là luật pháp nghiêm khắc.”
Lưu Triệt suy nghĩ rất lâu phất tay:” Ngươi đi đi, thời gian nữa sẽ có ngươi cùng ngươi thương thảo chuyện này. Trước đó hãy qua được cuồng phong bạo vũ của Vô Diệm thị đã.”
Vân Lang cùng cả nhà đứng dậy thi lễ, sau đó mới cười:” A Kiều quý nhân mới là người chủ sự, thần chỉ là một nông phu thôn dã thôi.”
Nhược điểm của Lưu Triệt là không có tiền.
Chỉ cần nhắc với hắn chuyện tiền, nếu có lợi cho hắn, hắn sẽ kiên nhẫn lắng nghe, nếu không có lợi cho hắn, hắn sẽ vô cùng nóng nảy. Thuế thu hàng năm tám phần bị hắn dùng tổ chức quân đội đánh trận rồi, cho nên phương diện khác giật gấu vá vai là chuyện tất nhiên.
May Lưu Triệt còn giữ giới hạn cuối cùng, hắn không tăng thuế nông.
Vân Lang không biết hắn còn kiên trì được bao lâu nữa, hiện giờ hắn sở dĩ còn ngoan cường giữ giới hạn chẳng qua vì sự kiêu ngạo của bản thân, một khi hắn bị sự thực đánh bại sẽ trở nên vô cùng cuồng bạo.
Tiếp đó Hứa Mạc Phụ và Quỷ Cốc Tử cùng được cận kiến Lưu Triệt ...
Không ai biết bọn họ bàn bạc những gì, sau khi Hứa Mạc Phụ rời khỏi Trường Môn cung, quan chức của Quách Giải lại được nâng lên, thành thiếu thượng tạo như Vân Lang trước kia.
Đãi ngộ của Quỷ Cốc Tử không tốt như thế, ông ta rời Trường An ngay trong đêm, về Quỷ Cốc xây nhà, đoán chừng sẽ ẩn nhẫn lần nữa đợi thời cơ xuất sơn.
Trong tất cả mọi người, lợi hại nhất là Cấp Ảm, ông ta ở trước mặt Lưu Triệt mà ăn cả bàn tiệc, còn than vãn là thức ăn nguội hết rồi, còn dính mùi mồ hôi và nước bọt của người khác, mùi vị không đúng.
Tổng thể mà nói đây là đại hội Lưu Triệt dùng để thống nhất tư tưởng, một khi tư tưởng thông nhất cao độ, không biết kẻ nào gặp họa.
Tới giờ vẫn chưa tra ra xuất sứ của bài đồng dao, hai đại đầu mục của Tú Y sứ giả bị hoàng đế đày đi Lĩnh Nam, không được ân xá, đời này không còn hi vọng về Trường An nữa.
Dù sao Vân Lang cũng không quan tâm nữa, miễn mình không phải con chó xui xẻo kia là được rồi.
Vân Lang dẫn cả nhà trở về, Tùy Việt đi theo, còn mang tới năm nghìn lượng vàng.
Tào Tương về Vân gia trước phát hiện đó là số vàng hắn vừa tặng cho hoàng đế, đến cả cái rương cũng không thay đổi, đĩnh vàng còn dấu của Tào thị.
“ Bệ hạ nói Trường Môn cung bỏ năm nhìn vàng, chiếm bảy thành kinh doanh tiền trang, mỗi năm phải nộp lên một vạn lượng vàng.”
Vân Lang thống khổ đấm đầu, y thấy Lưu Triệt không biết tính toán.
Theo lợi tức hai thành thì năm nghìn lượng vàng chỉ được lấy một nghìn, Tùy Việt bất chấp Vân Lang nghĩ gì, để lại vàng rồi đi, còn nghiêm túc dặn, cho dù năm sau Vân thị có phải bán nhà cũng phải nộp đủ, muộn một ngày, thiếu một đồng đều không được.
Bóng lưng Tùy Việt vừa khuất sau ruộng gai, Hoắc Quang nhảy cẫng lên đấm đá liên hồi, cuối cùng nhảy lên lưng sư phụ ăn mừng.
Thế là có thể danh chính ngôn thuận khai trương tiền trang rồi, lại còn do hoàng đế góp vốn, không sợ có kẻ nào dám phá, chuyện này thành công nằm ngoài dự đoán của nó.
Tào Tương còn tưởng hai sư đồ này sẽ khóc lóc một phen, chuẩn bị an ủi, thấy lớn bóp trán nhỏ thì nhảy nhót, bảo Tống Kiểu:” Điên mất rồi kìa.”
Tống Kiều chỉ cười không nói, bảo Lương Ông chuẩn bị ít rượu thịt.
“ Gọi Trương Thế An về cho ta.” Vân Lang gỡ Hoắc Quang khỏi lưng lệnh:
Tào Tương nghi hoặc:” Cho vay tiền rất kiếm, nhưng hai thành lợi thì ngươi kiếm thế nào?”
Hoắc Quang cười:” Tiền trang là ngành nghiệp kiếm nhất đấy, Tào thúc không hiểu đâu.”
Tào Tương sáng mắt:” Thế ta cũng góp năm nghìn vàng, mỗi năm ngươi trả ta một nghìn vàng nhé.”
Vân Lang xoay người bỏ đi luôn.
.....
Hôm nay dừng ở đây.