Trương An Thế bị khiêng về, say bét nhè.
Hắn ở Trường An mười ngày, trong mười ngày này không ngày nào hắn tỉnh táo, một trăm lượng vàng có giá trị hơn hắn tưởng, ăn chơi xả láng mà tới tận lúc về vẫn chưa tiêu hết một nửa.
Bị Hoắc Quang sai người ném vào nước lạnh, nửa canh giờ sau Trương An Thế tỉnh lại, nhìn thấy Vân Lang và Tào Tương đang uống rượu, chạy vội ra khỏi phòng ôn ọe.
Bộ dạng kém cỏi đó bị Tào Tương và Hoắc Quang nhìn nhau cười khùng khục, làm Trương An Thế đỏ mặt.
Vân Lang chỉ chỗ ngồi bên cạnh:” Muốn ăn chơi hưởng thụ có cái giá của nó, ngươi vừa muốn giữ chí hướng, lại vừa muốn hưởng thụ à, đời làm gì có chuyện hay thế.”
Trương An Thế mặt nhợt nhạt:” Kỳ thực tới ngày thứ ba là tiểu chất đã thấy chán ngán rồi, nếu thúc phụ không gọi, tiểu chất cũng về.”
Tào Tương cười:” Đó là vì ngươi không biết ăn chơi là thế nào, nếu đi theo ta, ngươi sẽ không muốn về nữa. Sao, theo ta tới Trường An không, ta dạy ngươi chơi thế nào mới là thông khoái nhất.”
Trương An Thế rối rít xua tay:” Thôi thôi, có câu xem ngàn thanh kiếm mới hiểu binh khí, đánh ngàn ca khúc mới biết âm luật, nếu đem hết thời gian vào hưởng lạc thì thật vô vị. An Thế đã thấy rồi, hưởng thụ rồi, biết tư vị của nó là thế nào, đó không phải là thứ tiểu chất muốn, từ nay về sau không quá để tâm tới nó nữa.”
Vân Lang cười lớn:” Vốn chẳng có gì hấp dẫn mà, lấy tâm thái bình thường đối đãi nó là tốt nhất, khi nào cần hưởng thụ thì hưởng thụ, lúc cần chuyên tâm chính sự thì chuyên tâm. Nếu ngươi đã tỉnh ngộ vậy thì làm chính sự thôi, bệ hạ bỏ vốn năm nghìn vàng, mỗi năm chỉ cần tiến cống một vạn lượng.”
Trương An Thế hai mắt sáng rực:” Thật thế sao?”
Hoắc Quang nhe răng cười:” Đích thân Tùy Việt đưa vàng tới.”
Trương An Thế đứng lên thi lễ với Vân Lang:” Thời khắc thúc phụ thi triển hùng tài đã tới rồi.”
Vân Lang xua tay:” Sai rồi, ta không tham gia, đây là cơ hội của ngươi mới đúng, muốn tiền thông thiên hạ phải làm được hàng thông thiên hạ, hai thứ này dược vào nhau, chúng ta bắt đầu ở Thượng Lâm Uyển đi.”
Tào Tương nhìn chằm chằm Vân Lang:” Giải thích.”
Hoắc Quang đảm nhận vai trò rót nước cười hì hì:” Ví như Tào thị muốn làm ăn ở Thục, không cần mang tiền, chỉ cần gửi ở tiền trang Trường An một món tiền, sau đó nhận phiếu do tiền trang phát, mang vào Thục, lấy tiền mua bán, thương cổ đất Thục ra Trường An cũng thế.”
Tào Tương lặng người đi một lúc, sau đó mặt tái nhợt:” Thế ... Thế chẳng phải là tiền tài đều chạy qua tay Vân thị ngươi , như thế, một qua một lại , Vân thị ngươi ...”
Nói tới đó không cách nào diễn đạt hết được nữa, chỉ biết chắc chắn tài phú thiên hạ cuồn cuộn đổ vào Vân thị.
Hoắc Quang cười càng tươi:” Thế nên Vân thị không dám làm một mình, nay tốt quá rồi, bệ hạ tham gia, lại chiếm bảy thành, gặp phiền toái gì cũng không lo nữa.”
Tào Tương chỉ nhìn thấy bề ngoài, cảm giác tiền tài tập trung vào tay Vân thị quá nhiều, còn chưa nhìn thấy triệt đã biết chuyện này lợi ích thế nào, mỗi năm chỉ giao bệ hạ một vạn lượng vàng là không ổn, thế nào cũng nổi cơn lôi đình.
Khi những người khác đều đã rời đi làm việc của mình, trong phòng chỉ còn lại hai sư đồ, Hoắc Quang tắt bớt một ngọn nến, trong phòng tối hẳn đi, cẩn thận tới bên sư phụ, nói nhỏ:” Nếu ... Đệ tử nói nếu như ... Nếu sau này tiền trang phổ biến khắp châu phủ, nếu thuế má mà quan phủ nộp lên cũng qua tiền trang ....”
Tay Vân Lang hơi run, một giọt mực rơi xuống giấy trắng, nhuộm đen một mảng, vo tơ giấy lại ném vào sọt rác, lạnh lùng liếc Hoắc Quang:” Ngậm miệng.”
Hoắc Quang gật đầu, cẩn thận lấy tờ giấy khác cho sư phụ, coi như chưa có gì xảy ra.
Vân Lang muốn bình an sống hết cuộc đời này, cẩn thận vun vén cho những hạt giống mà y gieo trồng, còn về phần Hoắc Quang làm gì là chuyện của nó.
Thời gian qua y suy nghĩ rất nhiều, nhất là mối quan hệ với Lưu Triệt, thấy không có cách nào phá giải, cùng với sự lớn mạnh của Vân thị, sự trưởng thành của đám hậu bối, e mối quan hệ này sẽ càng ngày càng tệ. Nếu thế Vân thị từ trong núi ra, cuối cùng vẫn trở về núi là tốt nhất, nếu ai ai cũng hoài nghi Khoa kỹ Tây Bắc do Vân Lang bịa ra, vậy Vân Lang phải biến lời nói của mình thành sự thực.
Trước khi Vân Lang xuất hiện, Khoa kỹ Tây Bắc là truyền thuyết hư vô xa xăm như lịch sử Tư Mã Thiên viết, Vân Lang nhất định biến nó thành sự thực.
Sau này Hoắc Quang nhất định sẽ hào quang vạn trượng, là người phát ngôn đáng tin cậy của y ở nhân gian, còn Vân thị phải siêu thoát nhân thế, cắt đứt hoàn mỹ với thế giới chân thực.
Chu Tước bên cầu lấp cỏ hoang,
Ô Y trước ngõ bóng dương tàn.
Vốn xưa trong phủ nhà Vương Tạ,
Nay hộ tầm thường én liệng sang.
Gia tộc hiển hách tới mấy một khi gia nhập vào hồng trần rồi cũng bị hiện thức xóa mờ.
Hoắc Quang ở phía trước, Vân thị ở sau hỗ trợ mới là đạo lâu dài.
Vân Lang viết xong chữ cuối cùng, đặt vút lông xuống, nói với Hoắc Quang:” Cổ nhân nói, thỏ khôn đào ba hang.”
Hoắc Quang khơi đèn sáng lên, luyến tiếc nói:” Sư phụ đang tuổi xuân đỉnh thịnh, tài hoa chưa dùng hết đã chuẩn bị rút lui có phải sớm quá không?”
“ Chưa thắng đã lo tới bại tuy có phần kém cỏi, nhưng chứng ta không cần phải mạo hiểm, làm tốt nền móng mới xây nhà, xây một tầng nghĩ tới ngàn năm.”
“ Cho nên sư phụ muốn đưa Trương An Thế lên phía trước.”
“ Đó là vì hắn muốn, nên hôm nay ta mới ba lần hỏi hắn đã chuẩn bị sẵn sàng chưa.” Vân Lang xoa cái đầu tròn của Hoắc Quang:” Ta vì lai lịch cho nên sẽ không được trọng dụng, còn con thì không có băn khoăn đó, cho nên con cũng chuẩn bị đi, sớm muộn sẽ tới lượt con thôi ...”
Hoắc Quang nặng nề gật đầu:” Đệ tử hiểu, sư phụ hình như không thích bệ hạ?”
“ Không, ta không thích hoàng đế, không thích người có thể tùy tiện lấy đi tính mạng của người khác, hủy đi nỗ lực của người khác. Cho nên chuyện ta đang làm cũng giống với Đổng Trọng Thư, dùng cách khác hạn chế hoàng quyền, tuy không rõ ràng kịch liệt bằng, nhưng ta tin lạt mềm buộc càng chặt.” Vân Lang cảm khái:” Sau này con cũng sẽ làm chuyện như vậy, sư đồ chúng ta đều không thích bị người khác bóp cổ. Tuy thế, con nên nhớ, cho dù có làm gì cũng không được khiến sinh linh đồ thán, bách tính là căn cơ sinh tồn của chúng ta, đừng làm hại họ.”
Đêm đã chuyển tối, toàn bộ Vân thị chìm trong giấc ngủ, vạn vật tĩnh mình, trong căn phòng tù mù có hai bóng người, một lớn một nhỏ.
“ Tiểu Quang, đợi học vấn của con tới một tầm nhất định sẽ thấy vinh diệu nhân gian không đáng một xu, cái gọi là đế vương cũng chỉ như con kiến lớn trong đàn kiến mà chúng ta cúi đầu nhìn thôi. Ta cảnh cáo Trương An Thế vượt tầm tài phú nhìn nhận tài phú, bây giờ vi sư cảnh cáo con phải vượt qua được dục vọng quyền lực nhìn thấu được bản chất của nó.”
Những lời nhẹ nhàng từ tốn của sư phụ chấn động màng nhĩ của Hoắc Quang, đế vương cũng chỉ như con kiến ư? Ai có thể coi đế vương như kiến liếm cánh môi khô cong, thì thầm:” Sư phụ, chẳng lẽ … sư môn của chúng ta là thần sao?”
Vân Lang gật đầu khẳng định:” Ở tầng cấp nào đó, chúng ta thực sự là thần thánh.”
“ Nhưng mà thần thánh biết bay.” Đó là nhận thức trực quan nhất về thần thánh của đứa bé như Hoắc Quang:
“ Nếu con học hết kiến thức sư môn, con sẽ thấy, muốn bay trên không cũng chẳng khó.”
“ Thật ạ?”
Vân Lang vỗ vai nó:” Đi tìm đáp án trong sách, nếu tìm được, khi con hiểu hết kiến thức trong đó, muốn bay là có thể bay.”