Nghe sự phụ nói, Hoắc Quang nửa vui mừng kích động nửa sợ sệt, chạy tới tàng thư lâu, thức suốt đêm xem sách ... Thế nhưng nó đọc mãi mà không thấy có môn công pháp nào giúp nó có thể bay được trên không.
Nó cảm thấy sư phụ lừa mình, làm nó vô cùng đau lòng.
Vân Lang tất nhiên không để ý chút tâm tư nhỏ đó của Hoắc Quang, càng không chỉ dẫn nó làm sao bay được lên trời, tất cả do nó lĩnh ngộ, nó sẽ hiểu bản chất thần thành, không phải nhờ phép thuật huyền ảo ...
Trương An Thế lại lần nữa tới nhà nông hộ, hắn không đi một mình mà dẫn theo bảy tám thiếu niên cơ trí của Vân thị, đích thân diễn luyện cho những thiếu niên đó thấy làm sao thuyết phục nông hộ đi vay tiền.
Đây là chuyện cần kiên nhẫn và trí tuệ.
Với bách tính mà nói, vay tiền là dấu hiệu gia nghiệp suy sụp, trước kia nếu không tới mức không vay tiền sẽ chết, bọn họ không làm.
Buổi tối Trương An Thế trở về, tâm tình không tốt, hắn chỉ cho vay được một vạn bảy nghìn tiền ... Chênh lệch quá lớn so với dự định.
Vân Lang ăn uống vẫn ngon lành, không để ý tới được mất.
Vì Trương An Thế đang đối diện quần thể ngoan cố nhất mảnh đất Trung Hoa này, quần thể này chất phác mà giảo hoạt, bọn họ vĩnh viễn không hứng thú với lợi ích xa xôi, chỉ quan tâm tới thứ nhìn thấy được, chạm vào được.
Tất cả những người dùng tiền ngày mai chi cho sinh hoạt hôm nay đều là thứ bại gia tử.
Thế nhưng phía đông không sáng thì phía tây sáng.
Chỉ vẻn vẹn ngày hôm nay đã có hơn hai trăm người vác than tới Vân thị, hi vọng có được tiền để mở rộng sinh ý.
Nay sử dụng than đá ở Trường An đã thành thói quen, nhất là có lò sắt của Vân thị không còn sợ mùi khó trong phòng nữa, thứ cháy tốt này thành nhiên liệu hàng đầu của người Trường An.
Mà than thì vĩnh viễn không đủ, nhất là các xưởng, nhu cầu than vô cùng lớn.
Những người vác than này trước kia là dã nhân, nhận ân huệ và thiện ý từ Vân thị suốt bao năm qua, từ thủa sơ khai của Vân gia trang tử, nên bọn họ là người có lòng tin vào Vân thị nhất, đây cũng chính là một trong số hạt giống Vân Lang vun trồng từ lâu.
Từ trên núi vác than ra phải đi qua con đường hết sức gập ghềnh, quá nửa thời gian hao phí vào đấu tranh với triền dốc, tháng nào cũng có người ngã xuống vách núi.
Xưởng luyện than cốc của Vân thị có một loại đường sắt, kỳ thực chỉ là thanh sắt to bằng ngón tay, trên đặt cái xe có thể nâng lên một cái đổ than vào lò.
Người vác than sớm chú ý tới thứ này, bọn họ mong có thể lắp thứ này trên núi, chỉ là tốn rất nhiều tiền.
Nghe nói Vân thị cho vay tiền, lại chỉ thu hai phân lợi, những người quanh năm tiếp xúc với thương cổ liền phát hiện lợi ích trong đó, chỉ cần lắp đường sắt trượt ở lưng núi, mỗi ngày họ có thể kiếm được gấp đôi.
Một hai người vác than không gánh nổi khoản nợ lớn như thế, vì thế có người đức cao vọng trọng đứng ra triệu tập mọi người lấy danh nghĩa chung, tới Vân thị vay tiền.
Bọn họ thậm chí còn kéo cả những thương cổ có liên quan vào cùng, nếu thương cổ nào không chịu bỏ tiền, bọn họ sẽ không bán than cho thương cổ đó nữa.
Nhớ lại chuyện đó, Vân Lang vô cùng vui vẻ, cho nên ăn thêm một bát cơm.
Đặt đũa xuống, Vân Lang nói với Trương An Thế:” Chiều này ngươi đi thương thảo với Hỏa lão đầu chuyện vay tiền, chuyện này kỳ thực là làm cho tất cả mọi người cùng nhìn đấy, làm tốt vào.”
Than đá là thứ tốt, nó chỉ có một vấn đề là gây ô nhiễm khói bụi, Vân Lang nhìn bầu trời xanh ngắt thấy đây chưa phải là vấn đề.
Con người thời nay còn đang ở giai đoạn đấu tranh với thiên nhiên, còn rơi vào thế yếu, chưa tới giai đoạn bảo hộ thiên nhiên. Dã thú trong núi nhiều tới mức kết đội ra ruộng cướp bóc, cây cối rậm rạp tới mức lấn cả đường đi. Ăn dưa hấu không cẩn thận rơi hạt dưa xuống, mấy ngày sau có mầm xanh kiên cường từ khe gạch chui ra.
Đốt than đá đã là bảo vệ môi trường lắm rồi đấy, nếu không đốt than thì họ lên rừng chặt trụi cây.
Lửa từ lò luyện sắt của Vân thị phun ra cao tới hơn một trượng, sau khi lửa bốc lên liền có thiết tượng mở lò, nước sắt đỏ rừng rực từ lò tràn ra.
Lão Hỏa vác than nhìn nước sắt kích động vô cùng.
Số nước sắt kia sẽ được thiết tượng rèn thành thanh sắt, sau đó từng đoạn sẽ nồi lại, trở thành đường vận chuyển than của bọn họ.
Khi Trương An Thế tới thì Lão Hỏa rất không cao hứng, ông ta cho rằng một hỏa kế rèn thanh sắt gõ thiếu ba mấy chùy, ông ta thề sẽ đánh dấu vào thanh sắt đó, nếu trong quá trình sử dụng thanh sắt bị gãy, ông ta sẽ tìm tên hỏa kế đó liều mạng.
Nghe Lão Hỏa kể, Trương An Thế mặt tối sầm tìm đầu mục thiết tượng, cảnh cáo họ không được làm việc qua loa, thanh sắt ai làm phải đánh dấu vào.
Chỉ bằng câu này, thiết tượng vốn không coi công việc đơn giản này ra gì cực kỳ khẩn trương, một khi xảy ra vấn đề thì thanh danh cả đời hỏng ở thanh sắt.
Nhìn đám thiết tượng cho thanh sắt vào lò luyện lại, Lão Hỏa hài lòng.
Đến khi Đông Phương Sóc tới Vân thị thì Vân Lang đang ở dưới bóng cây lo lắng xem khuê nữ bị Hà Sầu Hữu giáo huấn, nỗ lực không nhìn nước mắt của khuê nữ, cắn răng kéo Đông Phương Sóc đi.
“ Bệ hạ khi đào ao Côn Minh thì đào ra được than, bọn ta đều rất vui mừng, coi là điềm lành báo cho bệ hạ. Kết quả bệ hạ dẫn một tên Hồ tăng tới, tên Hồ tăng đó nói, than chính là tro tàn do kiếp nạn kiếp trước lửa thiêu thế giới sinh ra, gọi là kiếp tro. Còn nói trên kiếp tro chưa vong linh bị kiếp hỏa thiêu chết, là thứ cực kỳ không cát tường, hi vọng bệ hạ vùi lấp ao Côn Minh, để ông ta siêu độ vong hồn, để thiên địa trở lại an bình, nếu không oán khí trùng thiên, gây ra đại kiếp nạn thứ hai.”
Luận điệu này khiến Vân Lang thấy chướng tai vô cùng:” Ngươi tin à?”
“ Vân thị dùng than đã bảy tám năm rồi, hạ quan chưa bao giờ thấy tai nạn gì cả, ngược lại khiếp tro còn nuôi sống cả nghìn nhân khẩu.”
Vân Lang gật gù:” Ngươi có cái nhìn này là rất tốt, nhận thức của chúng ta với thế giới này vô cùng nông cạn, sau này sẽ còn nhiều chuyện ly kỳ cổ quái xảy ra, cần có đôi mắt sáng suốt để phân biệt những thứ mới mẻ. Phải rồi tên Hồ tăng đó là ai?”
“ Một người nước Thiên Trúc, còn gọi là nước Thân Độc, lấy tên nước làm họ, gọi là cái gì Trúc Thi La, nghe nói là có thể ngâm trụng vạn thiên kinh văn, đi từ nước Thiên Trúc năm năm mới tới được Đại Hán, để truyền sự bí ảo của sinh tử.”
Ồ, xem ra Phật gia ở Thiên Trúc cuối cùng cũng tới , Vân Lang suy nghĩ:” Từng nghe nói ở thời Tần có một thuật sĩ tên Thi La muốn gặp Yên Chiếu vương. Thời Thủy hoàng đế lại có mười tám hiền nhân sa môn tới truyền giáo, bị Thủy hoàng đế đốt kinh, chiếu lệnh trong cho phép truyền giáo. Trúc Thi La hẳn liên quan tới bọn họ.”
Đông Phương Sóc lấy làm lạ:” Sao hầu gia lại hỏi tới chuyện này?”
“ Không có gì.” Vân Lang lắc đầu, quay lại chuyện chính:” Quan trọng là bệ hạ có định cấm khai thác than không?”
“ Mới đầu bệ hạ động lòng, về sau nghe nói một năm sản nghiệp than nộp thuế hơn nghìn lượng vàng liền bỏ ý định này.” Đông Phương Sóc nhẹ người nói:” Có điều hạ quan thấy vẫn phải báo cho hầu gia biết đề phòng, chẳng may có biến cố gì là ảnh hưởng tới sinh kế hàng nghìn người.”
Tiễn Đông Phương Sóc đi rồi, Vân Lang thở dài, Phật giáo sắp truyền tới rồi, Bách gia chư tử còn tranh luận không ngừng, dùng những lời chẳng ai hiểu nổi trình bày học thuật cao siêu của mình, thể hiện bản thân hơn người một bậc.
Đặc điểm của Phật giáo chính là đơn giản, tới mức dù ngươi là cường đạo hay xướng kỹ đều hiểu, trước mặt Phật pháp đều bình đẳng như nhau.
Câu nói trứ danh "buông đồ đao thành Phật tại chỗ" khiến Vân Lang phục sát đất bản lĩnh truyền giáo của Phật gia.
Nghĩ tới đó Vân Lang ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngăn ngắt, sau này còn có rất nhiều thần linh xuất hiện, không biết bầu trời này có chứa nổi không?