Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 729 - Q5 - Chương 048: Trường Môn Cung Gặp Hỏa Hoạn.

Q5 - Chương 048: Trường Môn cung gặp hỏa hoạn. Q5 - Chương 048: Trường Môn cung gặp hỏa hoạn.

“ Sư phụ, con đã đọc hết từ đầu tới cuối, nắm hết học vấn bên trong rồi, vậy mà vẫn không bay được.” Hoắc Quang tập tà tập tễnh tới bên sư phụ, tràn đầy ủy khuất nói:

Vân Lang nhìn chân nó mà tròn mắt:” Con nhảy lầu đấy à?”

Hoắc Quang cắn răng:” Vì thí nghiệm xem có thể bay được không, nên đệ tử liều luôn.”

Vân Lang hết nói nổi, chỉ tháp lâu cao nhất nhà mình:” Nếu nhảy từ trên đó xuống, đừng nói là bay, còn có thể thăng lên chốn cực lạc luôn.”

Hoắc Quang khổ sở:” Sư phụ nói chỉ cần con hiểu được học vấn trong sách là có thể bay, còn nói vô cùng đơn giản.”

Vân Lang vỗ tay vào mặt, vì giúp đồ đệ không tới mức nhảy lầu mất mạng, Vân Lang bảo Tống Kiều mang tới vải lụa, thanh trúc, dầu hỏa, cuộn gai, chỉ tơ.

Không mất bao lâu làm ra được đèn Khổng Minh, nhưng y mặt dày gọi nó là đèn Vân Thị, sau khi châm lửa đốt cuộn gai tẩm dầu hỏa, đèn Vân Thị căng lên sau đó lắc lư bay lên trời, còn kéo theo cục đá nhỏ.

Đèn Vân Thị càng bay càng cao, cuối cùng không biết bị gió cuốn đi đâu.

“ Nhìn đi, đến cục đá cũng bay được, vì sao con người không bay được, học hành chưa tới nơi tới trốn, sau này đứng suốt ngày khoe khoang thông minh nữa.”

Nói xong câu đó với giọng cao thâm, Vân Lang chắp tay bỏ đi trong ánh mắt sùng bái của Tống Kiều, Tô Trĩ, Vân Âm, Hoắc Quang, Hà Sầu Hữu, vừa đi vừa xoa đầu con hổ, nhìn là thấy cao nhân cao không với tới.

Xem cao nhân xong cả nhà phát điên chạy khắp nơi tìm vật liệu.

Thế là lại thêm một cái đèn Vân Thị bay lên trời, đám đông reo hò vang dội, rồi cái nọ cái kia nổi nhau bay lên, cả nhà chẳng ai chịu làm việc nữa, nối nhau họa hại vải vóc trong nhà.

Tới khi trời tối, Trường Môn cung ở bên cạnh không hiểu vì sao có tòa lầu bốc cháy rừng rực, thế là đám đông chơi đến điên ngoài sân chạy sạch, Vân Lang vội vàng cấm chỉ cả nhà chơi đèn Vân thị.

Hiện đang lúc thời tiết khô nóng, đốt Trường Môn cung còn có thể đổ cho thiên tai, chẳng may cháy rừng thì nguy.

Trường Môn cung bị thiên tai rồi.

Nghe đồn là một ngọn thiên hỏa cưỡi mây trắng rơi vào Tịch huy lầu, hạ nhân không dám dập thiên hỏa sợ bị trừng phạt nghiêm trọng hơn.

Vì thế một tòa lâu lộng lẫy bị thiên hỏa nuốt chửng.

Thiên hỏa vô cùng thần kỳ, chỉ bị thiêu mất Tịch huy lâu, còn kho tơ lụa bên cạnh vẫn nguyên vẹn.

“ Người Trường Môn cung nói dùng tiểu nạn tránh đại nạn, một tỏa lầu các đổi lấy bình an cho trên dưới Trường Môn cung là rất đáng.” Lương Ông nơm nớp lo sợ vừa bẩm báo vừa lén lút nhìn sắc mặt Vân Lang, ông ta biết lửa này ai đốt:

Không nghi ngờ gì nữa rồi, Trường Môn cung bị đèn Vân Thị bay lung tung thiêu cháy, khi đó Lương Ông còn chuẩn bị dẫn người đi cứu hỏa.

Vân Lang thở dài, tốt nhất không nên giấu diếm, lừa ai chứ tuyệt đối không nên lừa A Kiều:” Chuẩn bị năm mươi lượng vàng, ta đi bồi thường người ta.”

Lương Ông do dự:” Hầu gia, Trường Môn cung đã nhận định là thiên tai rồi, nếu nói do nhà ta châm lửa, người ta chưa chắc đã nhận. Thiên hỏa hạ phàm, phó dịch trông coi không có tội, nếu là lửa nhà ta, phó dịch bị chém đầu.”

Vân Lang ngẩn ra, xua tay bảo Lương Ông không cần nói nữa, cũng không cần chuẩn bị vàng nữa, song y vẫn phải đi một chuyến an ủi A Kiều.

Khi Vân Lang sang tới nơi thì A Kiều đang thị sát Tịch huy lâu đã cháy thành tro, mặt chẳng hề có chút tức giận nào.

“ Tịch Huy, Tịch Huy, ta vốn không thích cái lầu các xúi quẩy này, thiên hỏa thiêu đúng lúc lắm.” A Kiều nhìn làn khói lượn lờ bay lên:

Vân Lang nhìn xung quanh, tuy tổn thất một lầu các, nhưng nơi khác không hề hấn gì, bớt áy náy hơn, lấy bộ dạng cao nhân ra nói chuyện:” Chỗ này dọn đi trồng cúc, mùa thu đến sẽ đẹp lắm.”

A Kiều lườm Vân Lang:” Ngay cả hai chữ Tịch Huy ta còn không thích, ngươi nghĩ ta thích thu cúc à?”

“ Bất kể trồng gì cũng phải mau chóng dọn đám cháy, chứ để thế này không thích hợp.”

A Kiều cười tới mắt cong vút lên:” Để cho người khác xem đấy, có phải ngươi chột dạ không?”

Vân Lang lắc đầu né tránh ánh mắt của A Kiều, cảm thán:” Thiên tai mà, sao dự phòng được.”

A Kiều nắn cằm Vân Lang quay về phía mình:” Giờ Hợi một khắc, có người báo, quỷ hỏa từ đình viện Vân thị bốc lên, sau đó lên trời không rõ tung tích, ta nói Vân thị đang tế tổ. Đến giờ Tý lại có người báo, có thêm nhiều quỷ hỏa từ đình viện Vân thị tạo thành rồng lửa bay về phương bắc, bản cung nói Vân thị tế tổ không cần ầm ĩ. Rồi giờ Sửu lại có người báo quỷ hỏa nhà ngươi bay tới Trường Môn cung, Vân Lang ngươi thấy bản cung nên nói gì ...”

Vân Lang hô lên:” Thời tiết khô hanh, cẩn thận củi lửa.”

A Kiều nhấc chân đá cục than vào đám cháy:” Một tỏa lầu các cháy chẳng là gì, nói thủ đoạn cách không điểm hỏa của ngươi đi, nói không chừng sau này ta sẽ dùng.”

Vân Lang cười gượng chắp tay:” Tối qua thần dạy đệ tử đạo lý khí trong nổi lên, khí đục hạ xuống, vì cho rõ ràng nên buộc nến vào để bóng đêm cũng nhìn thấy.”

A Kiều gấp gáp hỏi:” Khí trong, khí đục? Bản cung chỉ nghe nói thời Bàn Cổ Khai Thiên lập địa, có khí trong bay lên thành trời xanh, khi đục hạ xuống thành mặt đất, ngươi tìm thấy khí trong rồi sao? Làm sao tìm được.”

Vân Lang chép miệng:” Đó là bí ký bất truyền của Khoa kỹ Tây Bắc.”

“ Cứng đầu trước mặt ta chẳng phải bản lĩnh, có gan cứng đầu trước mặt bệ hạ đi.” A Kiều nghiến răng nói:

Vân Lang đổi giọng ngay, không đóng giả cao nhân nữa:” Thần đền nương nương lầu các, chuyện nhỏ này cần gì để bệ hạ biết.”

“ Ngươi đốt mất tòa lầu các bệ hạ thích nhất, ngươi nghĩ bệ hạ không biết à, chẳng qua chưa biết ngươi đốt thôi.”

“ Đa tạ nương nương giúp đỡ.” Vân Lang giải quyết hậu quả trước rồi mới khai tội sau:” Một cái đèn Vân Thị nho nhỏ thôi, để thần làm cho nương nương xem.”

“ Thế mới ngoan.” A Kiều rốt cuộc nở nụ cười hài lòng:

Đối với người Đại Hán, trên bầu trời không có chuyện nhỏ, bất kể là sao rơi hay sao băng bay qua, hoặc bất kỳ cái gì khác thường xuất hiện trên trời là có luyện khí sĩ theo dõi chặt chẽ.

Cả gió lên, mưa xuống, thu sương, đông tuyết càng có sử quan ghi chép tỉ mỉ.

Gót sắt của Lưu Triệt có thể đạp nát mặt đất, nhưng lại chịu thua trời cao, trong nhận thức của người Hán, bầu trời thuộc về thần linh.

Lỗ Ban chế chim gỗ bay ba ngày ba đêm không rơi chỉ là truyền thuyết càng đồn càng sai thôi, vậy mà giúp Lỗ Ban vào vị trí tổ của mộc tượng.

Làm một cái đèn Vân Thị chẳng tốn mấy thời gian, A Kiều nhìn cái thứ thô sơ đó, ngay lập tức nghĩ Vân Lang lừa mình, mày liễu dựng lên, đã có dấu hiệu nổi giận:” Thứ này mà bay được à, khí trong ngươi nói đâu?”

Vân Lang ngồi dưới đất cười:” Châm lửa là bay được.”

Hô hấp A Kiều trở nên gấp gáp, từ vị trí Vân Lang nhìn lên, bầu ngực của nàng phập phồng làm lòng người nhộn nhạo.

Nữ nhân này rõ ràng sắp bộc phát rồi, Vân Lang không dám khảo nghiệm sức nhẫn nại của nàng nữa, cầm phần đầu của đèn lên rồi châm lửa cuộc gai.

Lửa bốc lên, đèn Vân Thị nhanh chóng căng phồng, Vân Lang vừa buông tay lên bay lên trời, A Kiều thoáng ngây người vươn tay bắt, nhưng bắt hụt, kêu ầm ĩ như đứa trẻ nhìn cái đèn bay mỗi lúc một cao.

A Kiều xưa nay chưa từng dễ dàng bỏ qua cái gì, lệnh cung nhân dẫn ngựa tới, nhảy lên truy đuổi, làm cung nữ sợ hết hồn, cuống cuồng đuổi theo.

Xung quanh thoáng cái tuyệt bóng người, Vân Lang thấy chẳng ai chú ý tới mình, đi lên cây cầu nhỏ, cắt mấy bông sen đẹp nhất, bó lại vác lên vai ung dung đi về.

Bình Luận (0)
Comment