Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 730 - Q5 - Chương 049: Cẩu Tử Vô Tích Sự. (1)

Q5 - Chương 049: Cẩu Tử vô tích sự. (1) Q5 - Chương 049: Cẩu Tử vô tích sự. (1)

Đại Trường Thu ngồi khoanh chân dưới gốc cây uống trà, vẫy vẫy tay gọi Vân Lang.

“ Nương nương cưỡi ngựa chạy mất rồi, ông không đi xem sao à?”

“ Không cần, lão phu không cưỡi ngựa nổi nữa.” Đại Trường Thu lấy trong lòng ra một cuộn trúc viết đầy tên người đưa cho Vân Lang:” Con chó của hầu gia có thể vào Trường An rồi.”

Vân Lang nhìn trên danh sách có rất nhiều cái tên bị bụt đỏ gạch đi, hạ thấp giọng:” Ông giết hết người biết chuyện rồi à?”

“ Hầu gia ngài nghĩ lão phu có quyền lực đó sao? Những người bị gạch tên là Tú Y sứ giả bị chết, lão phu chỉ giúp ngài gạch đi tên Hứa Lương thôi.” Đại Trường Thu liên tục lắc đầu:” Không biết dừng lời lẽ gì bình luận vận may của ngài nữa rồi, hai đại đầu mục bị bệ hạ đày đi Lĩnh Nam nên danh sách này đặt ở Trường Môn cung, dù hai người đó về, chỉ cho rằng Hứa Lương chiến tử thôi, không truy cứu đâu.”

Chuyện liên quan tới Tú Y sứ giả, Vân Lang không hỏi nhiều làm gì, chắp tay với Đại Trường Thu một cái coi như ghi nhớ ân tình này, sau đó vác bó sen về nhà.

Công tác chuẩn bị cho tiền trang diễn ra tưng bừng, Trương An Thế không chạy khắp nơi nữa mà suốt ngày ngồi nhà viết lách.

Lương Ông sốt ruột lắm, suốt ngày chạy tới trước mặt Vân Lang nói tiền trong nhà đang chảy đi như nước.

Tiền của Vân thị cạn dần còn Thượng Lâm Uyển thì ngày một náo nhiệt, bên Vị Thủy luôn thấy nông phu dẫn trâu cày đi cày đất đào hố, đó là người trồng ngó sen.

Còn thấy có mộc tượng lắp thủy xa, người xem mộc tượng làm việc rất đông, chỉ cần mộc tượng sai sót một chút là không ít người bước ra chỉ trích. Dám chỉ trích mộc tượng tất nhiên là người bỏ tiền, như vậy chứng tỏ rất nhiều người bỏ tiền.

Dựng chuồng gà, chuồng vịt, chuồng lợn càng nhiều, chỉ là không thấy ai đi xây nhà mới, làm Vân Lang thất vọng, người Đại Hán chưa có khí phách vay tiền xây nhà như đời sau.

Vân Lang thích cảnh tượng bận rộn này, con người chỉ cần bận rộn, cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn.

Có ao trồng ngó sen, Trường An sẽ có sen ăn không hết, mùa đông không cần ăn rau khô nữa.

Có thủy xa, sản xuất ở đất hạn sẽ tăng lên gấp bội, dù là nuôi lợn gà vịt cũng tiện hơn.

Lò nung gạch xây dựa vào núi kéo dài từ chân núi lên đỉnh núi, khó đen nhuộm bẩn cả một mảng trời xanh, nhưng tăng thêm sức sống nhân gian.

Người Thượng Lâm Uyển trừ một số dã nhân bản địa thì đa phần ở vùng ngoài chuyển tới, không hề có thế lực tông tộc, vì thế khi liên hợp với nhau làm việc không bị người ta ngảng chân.

Tang Hoằng Dương phái tư lại tới giam sát hiệp nghị giữa nông phu và Vân thị, sau khi nghiên cứu tỉ mỉ nhận định khế ước không khác biệt so với lời Vân Lang từng nói.

Lưu Triệt xem văn thư càng kỹ hơn Tang Hoằng Dương, vì hắn hiểu Vân Lang hơn, nhiều khi cảm giác chỉ cần mình cho Vân Lang một cái lỗ bằng đầu kim là y đào thành cái hang lớn.

Thế nên hắn mới tự tin đưa Vân Lang năm nghìn lượng vàng, đòi một năm trả một vạn lượng.

“ Khanh thấy cách làm của Vân Lang thực sự không có vấn đề chứ?” Lưu Triệt dù xem rất lâu vẫn không dám khẳng định:

Tang Hoằng Dương chắp tay đáp:” Dựa vào văn thư mà nói, tất cả rõ ràng rành mạch, Vân thị không có khả năng giở thêm bất kỳ thủ đoạn nào, vi thần cảnh cáo huyện lệnh Ứng Tuyết Lâm, sau này phát sinh kiện cáo giữa Vân thị và bách tính, trừ phần hai thành lợi ra, thứ khác không để ý.”

Lưu Triệt vẫn chưa yên tâm:” Trẫm yêu cầu Vân thị năm sau trả cho trẫm một vạn lượng vàng, cứ nghĩ Vân thị sẽ tới khóc lóc xin trẫm giảm bớt, vậy mà chúng tựa hồ chẳng hề để ý, vẫn tưng bừng trải đường cho tiền trang.”

Tang Hoằng Dương lấy ra thêm nhiều văn thư đặt lên bàn thấp:” Bằng vào tin tức thần thu thập được, Vân thị nhất định thua lỗ. Nghe nói Vân thị dựa vào ảnh hưởng của Ngũ Hoa phu nhân trong Thục, ý đồ thành lập tiền trang tại Thành Đô.”

“ Khách thương đất Thục chỉ cần giao tiền cho tiền trang Vân thị ở Thục, sau đó hành trang gọn nhẹ tới Quan Trung làm ăn, khi cần tiền dựa vào ước định, lấy tiền ở tiền trang Trường An, Dương Lăng, nghe nói cũng chỉ thu hai thành lợi. Thần nghĩ, Vân thị sở dĩ không tới cầu xin bệ hạ là dùng cách này bù đắp tổn thất.”

Lưu Triệt nghĩ rất lâu rồi gật đầu:” Đây thực sự là cách hay, từ Thục tới Quan Trung đường xá xa xôi, gian nan hiểm trở, đạo tặc vô vàn, thương cổ bỏ hai thành lợi bớt được nguy hiểm của vận chuyển tiền là rất đáng. Nếu Vân thị đã có cách bù lỗ, vậy trẫm không cần thương hại y nữa.”

Bất kể Tang Hoằng Dương hay hoàng đế, đều cho rằng Vân Lang kiếm tiền kỳ gửi chỉ có một lần, không biết chuyện này sẽ có lần thứ hai, thứ ba, thậm chí nhiều hơn.

Thương cổ chẳng có lý do gì mà tay trắng từ Thục tới Quan Trung, bọn họ sẽ vận chuyển hàng hóa tới Quan Trung, bán đi, sau đó lại vận chuyển hàng hóa mang về.

Đó là quá trình tiền bạc lưu động, mỗi lần xuất nhập lại lấy hai thành lợi ...

Quan Trung tháng tám chẳng những không mát mẻ hơn, ngược lại còn ngày càng nóng.

Lá cây ủ rũ treo trên cành, tới ve cũng chẳng còn sức mà kêu nữa, thi thoảng yếu ớt rì rầm vài tiếng.

Lan Kiều, Lan Anh đầu thò hẳn ra ngoài xe ngựa, nhìn ruộng đồng bao la như cỏ thảo nguyên, hai nàng tính mãi không ra số lương thực này nuôi được bao nhiêu người.

“ Tóm lại là rất nhiểu, rất nhiều, các nàng không nghĩ tới được đâu, muốn biết thì về nhà hỏi Bình Già, hắn biết đấy.”

Trên đường đi nếu gặp thời tiết nóng bức thế này, kỵ sĩ cởi hết áo mình trần đi đường, tới Quan Trung rồi không ai làm thế nữa, Cẩu Tử cũng vậy, dù nóng tới sắp chết, vẫn ăn mặc chỉnh tề.

“ Phu quân, uống nước đi.” Lan Kiều đưa cho Cẩu Tử túi nước da dê:

Lan Anh nhoài hằn người ra ngoài nhìn ngó, chợt nhận ra sau lưng không còn ai nữa, lấy làm lạ:” Những người cưỡi ngựa đâu rồi, họ tới nhà chàng lấy tiền à?”

Cẩu Tử khinh thường nói:” Bọn họ còn chưa có tư cách đặt chân vào Thượng Lâm Uyển, nói gì tới nhà ta lấy tiền, sau khi chúng ta về nhà, sẽ có quản sự mang tiền cho họ.”

“ Vì sao chúng ta không ở trong tòa thành lớn đi qua hôm qua, sao lại ra ngoài đồng hoang?”

“ Nơi nàng nói là Dương Lăng ấp, nhà ta có trạch viện ở đó, nhưng chúng ta phải về nhà gặp gia chủ, đợi gia chủ an bài xong, cho nàng tới Dương Lăng ấp nhìn chán thì thôi.”

Đi trên đường về nhà, Cẩu Tử cảm giác như đi trên mây, kệ là tiếng cãi nhau ầm ĩ của người Quan Trung nóng tính, hay tiếng xích sắt sai dịch kéo lê trên đường đều khiến hắn thấy vui vẻ.

Lọt vào mắt trước tiên là cây liễu cổ thụ cực lớn, Cẩu Tử kêu ngựa dừng, kích động nói:” Đó chính là cái cây mà ta hay kể cho các nàng nghe đấy.”

“ Về rồi đấy à?”

Cẩu Tử nghe thấy giọng quen quen vội quay đầu nhìn thấy đại hán da ngăm đen vai vác cày, tay dắt trâu từ xa lớn tiếng gọi mình, nghẹn giọng hô:” Mao Hài ca ...”

Chỉ nói được ba chữ đã nước mắt ngắn dài.

Mao Hài bỏ cày xuống, đi tới vỗ mạnh lên vai Cẩu Tử một cái:” Cường tráng hơn một chút rồi, tối bảo tẩu tẩu ngươi hấp thịt gà khô, chúng ta trò chuyện sau, trong xe ngựa là đệ muội và chất nhi hả?”

Cẩu Tử vội vàng lau nước mắt, rối rít chỉ:” Đây là đệ muội của huynh, Lan Anh và Lan Kiều, trong lòng Lan Kiều là cháu huynh đấy.”

Mao Hài liếc mắt qua Lan Anh, Lan Kiều còn nhìn mặt Cẩu Tử lại nhìn Tiểu Cẩu Tử tới mấy lượt:” Chắc là con ngươi chứ?”

Tuy lời Mao Hài rất chướng tai, Cẩu Tử vẫn rối rít gật đầu chẳng có chút tức giận nào.

Bình Luận (0)
Comment