Mao Hài bấy giờ mặt mới giãn ra, không nghiêm túc nữa, chỉ Lan Anh, Lan Kiều:” Quy củ vẫn phải học.”
Cẩu Tử lại gật đầu, Mao Hài là người chỉ ít tuổi hơn Chử Lang trong đám cô nhi bọn họ năm xưa, bọn họ không sợ Chử Lang lầm lì ít nói, lại sợ Mao Hài hay pha trò.
“ Về nhà trước đi, gia chủ đang đợi.”
Mao Hài vác cày lên vai, Cẩu Tử nhảy xuống dắt trâu, còn Lan Anh đánh xe, hai tỷ muội thấp tha thấp thỏm không dám nói chuyện như lúc ở trên đường nữa.
Phía sau cây liễu là đại môn Vân thị, giờ đã là một tòa môn lâu cao tới ba tầng, sừng sững giữa bình nguyên, hai bên là sáu giáp sĩ, dù trời nóng như vậy vẫn giáp trụ chỉnh tề.
Xe ngựa đi của cửa liền có phó dịch áo xanh chạy tới nhận lấy cày trên vai Mao Hài, trâu từ tay Cẩu Tử.
Mao Hài phủi bụi, cười mắng Cẩu Tử đang ngước đầu nhìn đại môn:” Đưa bà nương xuống xe đi, không còn nhận ra nhà nữa hay sao?”
Cẩu Tử gọi Lan Anh, Lan Kiều xuống xe, chỉ tấm biển:” Trên kia viết bốn chữ Vĩnh An hầu phủ, nhớ kỹ hình dáng của nó, nó là nhà chúng ta.”
Lan Anh, Lan Kiều nhìn chỉ thấy ngang ngang dọc dọc, chữ nào cũng như chữ nào, sợ là nhớ không nổi, nơi này quá xa hoa làm các nàng sợ hãi, bất giác tới gần Cẩu Tử.
Cẩu Tử thở hắt ra một hơi thật mạnh, mỗi tay dắt một nàng đi vào phủ qua cửa phụ.
Quả cửa thấy tường chắn, trên là hoa văn mẫu đơn, đi vòng qua liền thấy hành lang quanh co, tới cả Cẩu Tử cũng cảm thấy có phần xa lạ rồi, đi hết hành lang vòng vèo trước mắt thoáng đãng hẳn, một tòa lầu cao ba tầng hai màu trắng đen dựng trước mắt, mái cong bốn góc như muốn đâm lên trời xanh.
“ Đây là tiền sảnh, là nơi quản gia tiếp khách ...”
Cẩu Tử kéo hai lão bà đã sững sờ không khép miệng lại được, giải thích qua loa cho các nàng, sau đó đi qua cánh cổng vòng cung trên tường bên tòa lầu cao, tiến vào trung đình của Vân thị.
Bình Già đi ngang qua nhìn thấy dừng bước thi lễ:” Lương huynh về rồi đấy à, đáng mừng đáng mừng.”
Cẩu Tử đáp lễ:” Đi mấy năm trời mà không được việc gì, thật hổ thẹn.”
Bình Già chỉ Tiểu Cẩu Tử:” Chỉ bằng vào thêm đinh thêm khẩu không thể nói không được việc gì, chỗ yếu nhất của nhà ta là ít người, chỉ cần nhân khẩu không ngừng tăng lên, cái khác không đáng kể.”
Ít người? Lan Anh và Lan Kiều nhìn nhau, nãy giờ các nàng chỉ thấy toàn người là người, sợ một lúc nữa không nhớ nổi mặt ai.
Cẩu Tử quay đầu lại giới thiệu:” Đây là Bình Già mà ta kể, huynh ấy chuyên tiếp đãi khách, mồm không có lời nào là thật, sau này chớ nghe huynh ấy nói.”
Lan Anh, Lan Kiều tức thì cảnh giác ôm chặt con lùi ra sau.
Bình Già cười mắng:” Cái mồm ngươi vẫn khiến người ta không ưa được như cũ, mau vào đi, gia chủ đợi, ta phải đi làm việc đây.”
Cẩu Tử chắp tay một cái bước nhanh qua hỏa sảnh, vừa mới thấy Vân Lang đang đứng bên bồn hoa, vội buông tay Lan Anh, Lan Kiều ra, chạy nhanh tới quỳ dưới chân:” Cẩu Tử về rồi.”
Vân Lang đang tỉa hoa hừ một tiếng:” Không phải thấy mình bản lĩnh lắm à, sao lại ủ rũ về nhà thế này? Lúc đi còn tuyên bố sẽ lập kỳ công cái thế, ly gián đông tây Hung Nô, giờ kỳ công đâu? Lấy ra ta xem.”
Cẩu Tử cười hì hì lấy Tiểu Cẩu Tử ở lòng Lan Kiều quỳ bên cạnh, giơ lên:” Đây ạ.”
Vân Lang hậm hực nhận lấy Tiểu Cẩu Tử, vén tã lên xem, gật gù:” Coi như không phải trắng tay.”
“ Dạ, tuy không làm được việc gì, nhưng tiểu nhân cũng nghe ngóng được vài ...”
Vân Lang trả Tiểu Cẩu Tử lại cho hắn, xua tay:” Tới Bình An các ở đi, thời gian tới chớ gặp người ngoài, đợi chuyện này hoàn toàn lắng xuống rồi tính.”
Thấy Cẩu Tử còn định nói, Vân Lang đá cho một phát, lúc này mới nhìn Lan Anh, Lan Kiều, gật đầu, dung mạo rất tốt, nhưng là thứ yếu, có thể theo Cẩu Tử trải qua muôn vàn gian khổ về Trường An thì không cần hoài nghi, bất kể các nàng chủng tộc gì.
Đợi Vân Lang đi rồi, Cẩu Tử từ từ đứng lên, nụ cười lan ra khắp mặt, hét lên:” Ông trời ơi, gia gia về rồi, Tiểu Trùng Nhi, ta về rồi, Lương lão đầu, Lương lão đầu, giờ ta đi tắm, đợi lát nữa ta muốn ăn bánh bao thịt, còn có cá kho, gà quay, cơm gạo ...”
Trù nương béo từ trong phòng thò đầu ra:” Làm ầm cái gì thế hả? Ngươi chỉ đáng ăn cứt chó.”
“ A di thương Cẩu Tử.” Cẩu Tử chắp tay cầu khẩn làm Lan Anh, Liều Kiều thấy rất không quen:
Trù nương mắng mỏ xong thụt đầu lại, lát sau lại thò đầu ra đưa cho cái hộp:” Ăn lót dạ đi, lát nữa có món ngon để ăn.”
Cẩu Tử cười lớn ôm lấy trù nương, bị trù nương thô bạo đẩy ra, đi tới xem Tiểu Cẩu Tử, mắt ươn ướt bẹo cái má nó:” Sao gầy thế này, thật là khổ.”
Lan Kiều bất mãn, thấy mình chăm nhi tử rất tốt, rất bụ bẫm, Cầu Tử toét miệng cười xách hộp thức ăn dẫn cà nhà đi.
Trù nương ở phía sau hô:” Tiểu Trùng gả cho Mạnh Nhị rồi, đừng tơ tưởng nữa.”
Cẩu Tử sững người tùy tiện giơ tay vẫy một cái tỏ ý đã biết, rồi xuyên qua vườn rau, đi lên đường nhỏ tới sơn cư.
Hắn biết mình phải ẩn cư một thời gian để gia chủ xử lý rắc rối do sự trở về của hắn gây ra.
Sinh vào Tú Y, tử xuất Tú Y, đó là quy củ của Tú Y sứ giả, cho dù hắn là một người bị lãng quên cũng không thể lơ đi, dính tới bốn chữ Tú Y sứ giả sẽ không có chuyện nhỏ.
Hà Sầu Hữu ngồi uống trà, Vân Âm ngồi quỳ bên cạnh sớm không chịu nổi nữa, người ngọ nguậy như sâu tìm đường chạy.
Mỗi lần nó định đứng dậy Hà Sầu Hữu lại xỉa ngón trỏ vào mi tâm, thế là đành phải ngồi im đó, tới khi Vân Lang tới ra hiệu cho nó đi chỗ khác chơi, hớn hở đứng lên ôm tay cha chạy mất.
Hà Sầu Hữu tự rót trà:” Cẩu Tử về rồi?”
Vân Lang gật đầu:” Ta không muốn hắn cả đời phải trốn trong nhà mai danh ẩn tính.”
Hà Sầu Hữu hừ một tiếng:” Năm xưa hắn thành phó tòng của ta, ta không hề biết hắn xuất thân Vân thị, dạy dỗ hắn xem như cũng tử tế, rốt cuộc là chó nhà người ta.”
“ Đó là thằng tiểu tử có chí khí, thấy một mình mình có thể tạo nên sự nghiệp, nên rời Vân thị đánh dẹp thiên hạ, tình cờ lọt vào mắt ông, cũng không phải định lừa Hà công.”
“ Đứa tên Hà Hữu đã chết hẳn cũng là người Vân thị?”
“ Đúng thế, đều là trẻ ngoan.” Vân Lang thở dài:
“ Vì sao không nói với ta.”
“ Vì ông không hỏi tới, huống hồ khi đó chúng rời đi rồi làm gì cũng là tư cách cá nhân, chúng có hộ tịch, đều là người tự do. Vốn nghĩ không ai nợ ai nữa rồi, không ngờ ….”
Vân Lang luôn nỗ lực để Vân thị không có nô phó, để mọi người sống có chút phẩm giá, tôn nghiêm, đáng tiếc dù y làm gì, đa phần vẫn tự đóng dấu phó dịch Vân thị lên người, còn y cũng không thể buông tay bỏ mặc.
(*) Đúng thật, thằng Cẩu Tử này trừ làm tốn bao chương truyện ra thì chẳng làm được bất kỳ việc gì.