Tắm nước nóng một chuyến đã đời, ăn một bữa cơm mà hắn khao khát bao lâu, Cẩu Tử tự làm một bát trà cực lớn, ôm bát trà ngồi ở cửa Bình An cư, thư thái nhìn ráng chiếu trước mắt.
Sau lưng truyền tới những tiếng động ồn ào, đó là Lan Anh, Lan Kiều đang tò mò xem xét bài trí trong nhà, thi thoảng lại hét lên.
Tất cả mọi thứ ở đây với các nàng đều mới lạ.
Chợt nghe tiếng kim loại va chạm truyền vào tai, Cẩu Tử hết hồn đặt bát trà lớn xuống, quay đầu hét lớn:” Đó là lư hương, bên trong là hương thơm để xông, đừng đụng vào …”
Tiếng va chạm kết thúc, tiếp đó là tiếng kéo ngăn kéo ra vào, nghe mà bực mình.
“ Đừng kéo ngăn kéo nữa, ta vừa sắp xếp xong, bên trong là văn thư ta viết, không liên quan tới các nàng.”
Mặc cho Cẩu Tử nói thế nào, tiếng động trong nhà vẫn không có lúc nào ngơi nghỉ, như có hai con chuột lớn không sợ người đang sục sạo khắp nơi.
Mao Hài xách gà sấy khô cùng với hai vò rượu tới tìm Cẩu Tử, từ xa nghe thấy tiếng quát tháo của Cẩu Tử liền không vào nữa, gọi hắn ra ngoài đình uống rượu.
Cẩu Tử uống một hơi rượu cay xè lưỡi, khà một tiếng:” Có mấy năm thôi mà trong nhà thay đổi nhiều quá, đệ đi mà suýt lạc.”
“ Năm năm rồi đấy, ngươi rời nhà gia nhập Kỵ đô úy từ năm năm trước. Sơn cư này được xây dựng sau khi ngươi đi, xưởng trong nhà mở rộng chục lần, đất đai tăng lên gấp ba, sau khi gia chủ thành hầu gia, nhà cửa xây dựng thêm rất nhiều, không nhận ra cũng phải.”
“ Năm huynh đệ khác đâu rồi? Đã về chưa?” Năm đó bọn họ rời Vân gia trang tử có bảy người, Hà Hữu đã chết, Cẩu Tử rất lo năm người kia:
“ Không biết, chắc là Chử Lang lão đại biết, nhưng hắn không nói gì cả, sau này ngươi cũng đừng hỏi, đại khái là chưa chết đâu.”
Cẩu Tử nhìn khắp bốn phía:” Gia tộc lớn rồi, phải chuẩn bị đường lui thôi, đừng để bị người ta diệt trọn ổ, đệ ra ngoài cái gì không thấy chứ thấy người chết thì nhiều lắm, bất kể ở đất Hán hay Hung Nô, bất cẩn một chút cả gia tộc lớn có khi chết cả trong một đêm, đệ lo lắm.”
“ Thong thả, chúng ta còn có thời gian bố trí, dù thế nào cũng phải để lại một cái nhà tốt cho con cháu đã mới được.”
“ Mao Hài ca, đệ ở thảo nguyên hai năm chẳng được việc gì, buồn chán tới cuồng chân rồi, giờ đệ muốn làm gì đó, huynh nói đệ làm được gì bây giờ?”
Mao Hài rót thêm rượu cho Cẩu Tử:” Yên tâm, thế nào cũng có việc cho ngươi làm, trong nhà không nhiều người để dùng. Lương Ông, Lưu Bà đã thành trò cười cho huân quý vẫn phải làm việc, không phải gia chủ niệm tình cũ, mà là trong tay không có người dùng.”
“ Hầu gia trí tuệ vô song, hai vị phu nhân cũng là kỳ nhân, theo lý mà nói nhà ta sớm thành thế gia có hạng rồi, đáng tiếc căn cơ nhà ta quá cạn, bao nhiêu người như vậy đều trói buộc một mình hầu gia không còn ai khác, mấy năm vừa rồi là lúc hầu gia thi triển nghiệp lớn, nhưng không dám thẳng tay làm, phải dựa nhiều vào Trường Môn cung, làm người ta cười sau lưng.”
Cẩu Tử gãi đầu:” Chúng ta tiến bộ quá chậm, không theo kịp bước tiến của gia chủ.”
Mao Hài uống hết rượu đặt bát rượu xuống:” Nghỉ ngơi cho tốt đi, đem hết những điều thấy ở Hung Nô viết lại, ta cũng bỏ thời gian tới kể từng chuyện trong nhà cho ngươi, đợi ngươi nắm được hết rồi không còn ngày tháng nhẹ nhàng nữa đâu.”
“ Ngoài ra quản tốt lão bà của ngươi, nam nhân nói chuyện, sán đến làm gì?”
Cẩu Tử quay đầu lại thấy hai lão bà như chó con ngồi xổm sau lưng, mặt mày nhăn nhó.
Mao Hài hừ một tiếng đứng dậy, hắn không chịu nổi hai nữ nhân ngu xuẩn bê hai cái bô sơn đỏ.
Cẩu Tử không tiễn Mao Hài, thở dài nói với hai lão bà:” Không phải nói với các nàng rồi sao, ban ngày tới cái phòng nhỏ dùng trúc xanh làm thành kia, tối mới dùng tới bô.”
Lan Kiều đỏ mặt:” Cái phòng nhỏ đó sạch quá, còn có chum nước ...”
Cẩu Tử hết cách, đành phải đi làm mẫu cho họ, chuyện này trong mắt người khác rất buồn cười, nhưng Cẩu Tử không thấy như vậy, người Hán tới Hung Nô, bọn họ cũng khó sống nổi thôi ....
Vốn người Hán tới Vân thị ở đã là chuột sa chĩnh gạo, thử tưởng tượng người Hung Nô đột nhiên tới Vân thị xem.
Buổi sáng sơn cư ngập tràn tiếng chim hót ríu rít, Lan Kiều theo thói quen trở mình một cái, thế là nàng rơi xuống giường.
Cứ nằm dưới đất mơ màng rất lâu, tới khi cái đầu Cẩu Tử trên giường thò ra nhìn, Lan Kiều mới nhớ tối qua mình ngủ trên thứ gọi là giường.
Nàng muốn leo lên giường ngủ tiếp, không phải vì mệt mỏi, mà vì rất lưu luyến cái giường đó, đệm làm bằng lụa trơn mướt, giống như ngủ trên nước, chăn lông vịt nhẹ bẫng, tựa đắp mây.
“ Đi xem con đi, cả tối không thấy nó khóc quấy.”
Cẩu Tử không hiểu nổi, Lan Kiều ngã xuống đất ba lần, làm sao nàng có thể vượt qua người hắn mà ngã xuống được? Rõ ràng nằm trong.
“ Tiểu Cẩu vẫn ngủ, đái dầm rồi.”
“ Thì thay tã cho con đi, nàng ngẩn ra làm gì.”
“ Không có da.”
“ Thay bằng thứ bên cạnh ấy.”
“ Nhưng đó là vải mới.”
Cẩu Tử rên một tiếng, đành lồm cồm bò dậy, lấy vải gai được phó phụ dùng chày gỗ gõ rất mềm rồi, thay tã cho nhi tử.
Xong việc quay đầu lại thấy Lan Kiều lại bò lên giường, ôm chăn ngủ, hạnh phúc nhắm mắt lại, xem chừng hôm nay nàng không định rời giường nữa, Lan Anh thì vẫn nghỉ mê mệt chả biết gì, lại còn ngáy.
Chuông trong phòng vang lên ba lần, Cẩu Tử mặc quần cộc ra mở cửa, nhìn thấy trù nương béo, lúng túng định che một chút, trù nương béo bĩu môi:” Che cái gì, năm xưa là ai dùng bàn chải kỳ cọ đám quỷ bẩn thỉu các ngươi.”
Cẩu Tử nhe răng cười, năm xưa hắn bị lão nữ nhân này nghịch gà con, không cho hắn, trừ mấy ca ca lớn còn lại chẳng huynh đệ nào thoát ma trảo của bà ta.
Trù nương thò đầu vào phòng, không thấy Lan Anh, Lan Kiều, bất mãn:” Hung Nô nữ lười vậy à?”
Cẩu Tử cười nịnh:” Suốt cả dọc đường không rời xe ngựa, vất vả nhiều rồi , để các nàng ngủ thêm chút nữa.”
Trù nương mắng:” Không nhìn ra là thứ nam nhân kém cỏi thương xót nữ nhân đấy, vừa mới tới thì phải đi bái kiến phu nhân, không còn nhớ quy củ nào nữa à?”
Cẩu Tử vỗ vỗ đầu, về nhà nhiều thứ mới quá chưa thích ứng nên quên mất chuyện này, định vào gọi Lan Anh, Lan Kiều dậy.
Trù nương nhét cho cái hộp thức ăn:” Không cần vội, phu nhân đang nói chuyện với Lưu Bà, xem chừng phải đợi thêm lúc nữa. Trong đó có sữa trâu cho Tiểu Cẩu, rửa ráy ăn cơm đi.”
“ Không phải nói ngươi chứ, cưới hai nữ nhân to béo lại chút sữa cũng không có, không biết tham gì mà cưới chúng.”
Cẩu Tử về phòng, đánh thức lão bà, ăn uống xong rồi thay y phục đẹp đẽ nhất, chuẩn bị Tiểu Cẩu Tử tới hậu trạch bái kiến phu nhân.
Trên đường đi bị nhắc nhở mấy lần, vì không biết từ khi nào mà Vân thị bắt đầu có quy củ rồi, cũng phải thôi, bây giờ Vân thị là hầu gia rồi mà, phải có quy củ chứ.