Vân Lang chưa bao giờ định ra quy củ gì cả, y toàn quản lý theo mô hình chăn dê.
Thế rồi về sau Vân thị bỗng nhiên có tiền viện và hậu viện, sau đó có phân chia đẳng cấp, rồi sau đó nữa ... Chẳng mấy ai dám nói chuyện với Vân Lang.
Vân Lang còn nhớ không lâu trước đó mình dẫn Đại Vương tới ruộng gai đuổi phó phụ thích kiếm dã nam nhân sinh con.
Khi đó đám phó phụ còn dám lộ thân thể trêu ghẹo y.
Bây giờ Vân Lang muốn nhìn thấy nụ cười thoải mái ngờ nghệch của họ rất khó.
Chỉ có một điểm còn giống, y chẳng có việc gì để làm.
Nội trạch được Lương Ông quản lý rất tốt, tuy chẳng ai đánh giá cao ông ta, nhưng Vân Lang thấy chẳng có gì để than vãn. Còn về ngoại trạch thì huynh đệ Bình Già càng giỏi giang, dù là chuyện cửa hiệu hay quan hệ qua lại đều xử lý không sai sót nào.
Ba người Trương An Thế, Trần Đồng, Lưu Bà quản lý ba sản nghiệp lớn của Vân thị, địa vị tương đối siêu nhiên.
Giấy ngày càng trở nên trọng yếu, Lưu Triệt không khảng khái như trước nữa, đang dần thu hồi lại, xưởng luyện sắt Vân thị cũng bị ngự sử công kích suốt.
Không chỉ thế đúc tiền, luyện sắt, đóng thuyền, làm xe, xưởng xay xát, những thứ này quan hệ chặt chẽ tới dân sinh, quan phủ không muốn nó nắm trong tay một người nào. Tuy ở Trường An cũng có nhà mở xưởng như vậy, xong đồ làm ra sao có thể so với Vân thị, vì thế sức ảnh hưởng cũng chẳng bằng.
Vân thị không cách nào kiếm được khoảng cách thoải mái với quan phủ, cuối cùng phải bỏ một số sản nghiệp, y chẳng lo không có cách kiếm tiền, thậm chí nhiều là khác.
Tóm lại, Vân gia trang không cần y nữa, nếu dựa theo tính toán ban đầu thì y đã cùng Đại Vương đi ngao du thiên hạ rồi, ý định đó vẫn còn, nhưng níu kéo cũng ngày một nhiều hơn, chẳng biết tới khi nào mới thoát ra được.
“ Sư huynh, sao Cẩu Tử lấy Hung Nô nữ?” Tô Trĩ ngồi bên cạnh Vân Lang, vừa mới ăn hết nửa quả dưa hấu, bắt đầu bàn tán tin tức lớn nhất trong nhà mấy ngày qua:
“ Hắn ở Hung Nô một mình, suốt ngày nơm nớp lo sợ mất mạng, có nữ nhân không tệ sống cùng, luôn dễ sinh tình cảm.”
“ Trước kia ở trong núi huynh ở với ai?”
Vân Lang vỗ đỉnh đầu Đại Vương:” Nó đấy, nó cùng ta ngồi trên bách núi ngắm mặt trời mọc, cùng ta chạy trong rừng săn bắn, cùng đi kiếm thức ăn. Trời nóng thì cùng nhau ra ao tắm, trời lạnh thì ôm nhau ngủ, khi ấy chỉ cần nó là đủ rồi, căn bản chẳng ấn tượng gì về nữ nhân.”
Đại Vương cảm giác Vân Lang đang khen mình thì phải, dùng cái mũi ướt chạm vào tay y.
Tô Tri dứ tay hăm dọa:” Có một ngày ta ăn thịt mày, lấy xương nấu cao.”
Đại Vương không coi đe dọa đó vào đâu, ngáp dài, gối cái đầu lớn lên móng chân ngủ tiếp.
Tống Kiều ngồi ở chủ vị tiếp nhận Lan Anh, Lan Kiều quỳ bái, bế Tiểu Cẩu Tử vào lòng, quan sát một lúc, lấy cái khóa bạc lớn đeo lên cổ nó, nói với hai nàng:” Chiếc khóa bạc này có thể khóa được mệnh đứa bé, không lo bị ma quỷ bắt đi. Đứa bé này có phúc lắm đấy, đợi ở quen rồi, đưa tới y quán để y giả khám cho.”
Lan Anh, Lan Kiều lúng túng không biết phải đối diện với quý phụ còn mỹ lệ hơn cả Đại át thị này thế nào, sự mỹ lệ đó không chỉ ở dung mạo, mà càng ở giọng nói ôn nhu, cùng với đối đãi với người khác hiền từ.
Đại át thị luôn cao ngạo, nhìn con cái người khác như nhìn dê bò nhà mình, không như quý phụ này bế Tiểu Cẩu Tử giống như người mẹ.
Tiểu Cẩu Tử khua khoắng chân tay kêu a a với Tống Kiều, dãi dớt chảy đầy miệng, Tống Kiều cười dùng tay lau nước dãi cho nó, nàng rất thích đứa bé này, quên luôn cả có hai nữ nhân đang quỳ.
Hồng Tự ho một tiếng, Tống Kiều ngẩng đầu lên cười áy náy với Lan Anh, Lan Kiều quyến luyến trả đứa bé cho họ.
Hồng Tụ bê cái khay có hai hộp gỗ tinh xảo tới.
Tống Kiều mở hộp gỗ ra:” Cẩu Tử từ nhỏ đã nghịch ngợm, có lần đi bắt sóc nên bị ngã xuống đất hôn mê suốt hai ngày mới tỉnh, tỉnh lại kể rằng mơ thấy cưới tức phụ, được gia chủ thưởng cho rất nhiều trang sức. Khi đó hầu gia lo hắn hôn mê không tỉnh lại, hứa khi nào hắn cưới tức phụ sẽ tặng cho thật nhiều trang sức. Lời đã nói phải làm, nay Cẩu Tử thành thân, lại có con, hai hộp trang sức này là của các ngươi.”
Hai hộp trang sức vừa mở ra, Lan Anh, Lan Kiều quên hết những quy củ mà Cẩu Tử căn dặn, Lan Kiều bận bế con còn đỡ, Lan Anh suýt nữa vồ luôn lấy đeo cả lên người.
Khi hai nàng từ chủ lâu đi ra, Cẩu Tử lo lắng chầu trực bên cửa nãy giờ gọi bảy tám tiếng mà họ chưa tỉnh lại, thấy Hồng Tụ cứ nhìn mình cười tủm tỉm, Cẩu Tử ưỡn ngực lên:” Sao?”
Hồng Tụ nhoẻn miệng cười, đôi mắt như vầng trăng cong, dùng khẩu hình nói hai chữ "chó hoang".
Cẩu Tử đương nhiên biết Hồng Tụ chế nhạo mình, nhưng hắn bị trêu nhiều năm rồi, không để ý, nếu Tiểu Trùng, Sửu Dung ở đây thì mồm miệng càng ác độc.
“ Gia chủ vì cứu con chó hoang ngươi từ Hung Nô về mà treo thưởng năm trăm lượng vàng, tối qua Lưu Nhị đã mang tiền đi trả người ta. Khoản nợ này phải bù lại, ngươi nghe đây, trong vòng mười năm tới, nếu không có cống hiến đặc thù, chớ hòng lấy từ chỗ ta một xu.”
Cẩu Tử thấy hai lão bà bế con đi như cái xác không hồn khuất bóng rồi, ngực ưỡn lên uy phong liền hạ xuống, sán tới bên Hồng Tụ, lấy trong lòng ra năm cái xương dê:” Có quà này, người Hung Nô cũng không có thứ tốt như vậy đâu”.
Hồng Tụ nắm đốt xương, ngón tay linh hoạt xoay trong tay:” Không tệ, coi như ngươi có lòng.”
Nói rồi quay về chủ lâu.
Cẩu Tử ở sau gọi:” Hồng Tụ, vậy còn tiền ...”
“ Mười năm sau.”
Cẩu Tử rất muốn chửi vài tiếng, nhưng thấy sống lưng lạnh buốt, giật mình quay đầu lại.
Hà Sầu Hữu đứng dưới cây thạch lựu, hai tay cho vào ống tay áo lạnh lùng nhìn hắn.
Cẩu Tử nuốt nước bọt, không dám giải thích nửa câu, người cứng đờ từng bước đi tới, với Hồng Tụ có thể giở trò lưu manh đòi tiền công, với Hà Sầu Hữu thì nói gì cũng vô ích.
Nếu như không phải đang ở trong trang viên, Cẩu Tử còn phải chuẩn bị sẵn sàng liều mạng.
Tiên hạ thủ vi cường.
Cẩu Tử đang như chó chết từng bước đi tới đón nhận số mệnh, đột nhiên vọt mình một cái đấm thẳng vào mặt Hà Sầu Hữu, Hà Sầu Hữu ung dung gạt tay hắn sang bên:” Dám vung quyền tấn công lão phu, gan không nhỏ.”
Vẫn không nói không rằng, Cẩu Tử la hét dốc hết sức tấn công như cuồng phong bạo vũ, Hà Sầu Hữu thân hình như lá nhỏ trước gió, lắc trái nghiêng phải.
“ Ngươi nghĩ lớn tiếng như thế sẽ có người tới cứu ngươi sao? Chủ tử của ngươi ở viện bên, nữ chủ của ngươi đã tới y quán, ngươi có kêu rách cổ họng cũng không ai tới cứu đâu.”
Cẩu Tử thấy tấn công vô ích liền đứng lại nhảy lùi sau, buông thõng tay, mắt nhìn chằm chằm Hà Sầu Hữu.
“ Định chạy?” Hà Sầu Hữu bước sang chắn cửa viện:
Quả nhiên Cẩu Tử lại lần nữa xông tới, người hắn như cơn gió lốc, chân, tay, vai, gối luân phiên tấn công Hà Sầu Hữu, mỗi đòn đều dốc toàn lực.
Hà Sầu Hữu vươn tay tóm lấy vai Cẩu Tử, nương theo đà chuyển động của hắn, xoay người hai vòng ném Cẩu Tử đi.
Cẩu Tử ngã mạnh vào bụi hoa, toàn thân ê ẩm vẫn cắn răng đứng lên, lau máu khóe miệng:” Ta không làm gì gây hại cho ông.”
Hà Sầu Hữu đứng đó mỉm cười nhìn Cẩu Tử ho không ngừng:” Đó là vì chủ tử của ngươi không muốn hại ta, nếu không lão phu thấy ngươi sẽ vui vẻ hoàn thành trọng trách này.”
“ Ông không thể dùng chuyện ta chưa làm để trừng phạt ta.”
“ Lừa dối lão phu là tội chết.”
Hà Sầu Hữu đột nhiên phát hiện người Cẩu Tử đang tụt xuống, hét lớn vọt lên như chim ưng, nhưng đã muộn mất rồi, Cẩu Tử hoàn toàn biến mất sau bồn hoa, Hà Sầu Hữu tới nơi chỉ thấy cái cửa động đen xì xì cùng tiếng bước chân gấp gáp truyền ra …