Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 734 - Chương 053: Ở Đâu Cũng Cần Truyền Thừa. (2)

Chương 053: Ở đâu cũng cần truyền thừa. (2) Chương 053: Ở đâu cũng cần truyền thừa. (2)

Vân Lang thấy Cẩu Tử từ trong vách tường đi ra không lấy làm lạ, chỉ bực mình nói:” Đừng để sâu bọ vào đây.”

Cẩu Tử đóng lại ván gỗ, sau đó nhũn người ngã xuống đất, vừa rồi chiến đấu tuy ngắn ngủi, nhưng làm hắn thoát lực:” Hầu gia, Hà Sầu Hữu muốn giết tiểu nhân.”

“ Không đâu, ông ta không muốn giết ngươi mà chỉ muốn làm ngươi tàn phế, đó là nhờ ta cầu xin cho ngươi rồi đấy.” Vân Lang tỉnh bơ nói:

Cẩu Tử ôm vai phải rên rỉ, lão già đó chỉ tùy tiện bóp một cái mà tưởng chừng xương cốt muốn vỡ vụn:” Hầu gia không định quản sao?”

“ Hừ, năm xưa ta đưa ngươi vào Vũ lâm quân, là muốn ngươi thành quan quân chân chính, ngươi lại thấy làm Tú Y sứ giả uy phong hơn, ra sức thể hiện để được lọt vào mắt Hà Sầu Hữu, toàn bộ do tự ngươi chuốc lấy, còn oán trách ai. Yên tâm đi, chỉ cần ông ta không đánh chết ngươi, nhà ta có y quán tốt nhất, thương thế thì không chữa được?”

Cẩu Tử không phục gỡ cỏ dính lên tóc, nghiến răng:” Nếu ở chiến trường, ông ta có thể thắng tiểu nhân, ở đây thì chưa chắc, nhà chúng ta có vô số cạm bẫy, nói ra là tiểu nhân nhường ông ta mới đúng, nếu không, hừ ...”

Vân Lang đi tới kiểm tra vai cho Cẩu Tử, kiểm tra tới đâu bóp lại tới đó, nhìn hắn toát mồ hôi lạnh:” Ta nói rồi, ông ta không muốn giết ngươi, nếu không ngươi chết rồi, huống hồ ngươi cũng không dám giết ông ta, đừng dùng tới ám đạo nữa, đó là những thứ phòng khi khẩn cấp, giờ người ta biết rồi, còn ý nghĩa gì?”

Cẩu Tử hậm hực đấm đất:” Tiểu nhân sau này tránh mặt ông ta là được.”

Vân Lang mỉm cười:” Thế mới đúng, ngươi là thiếu niên tràn trề tuổi xuân, ông ta là lão già sắp chết, chấp làm gì, ngươi chỉ cần sống là thắng rồi.”

Cẩu Tử tới gần Vân Lang nói nhỏ:” Hầu gia, tiểu nhân thấy nhà ta phải nuôi dưỡng ít tử sĩ thôi, sau khi thành Tú Y sứ giả, tiểu nhân mới phát hiện, không gia tộc lớn nào thiếu được thứ này, chỉ có cách xưng hô là khác.”

“ Tiểu nhân từng dẫn đội giết hai tên hắc oa tử, đám người đó thực sự không sợ chết, dù toàn thân đã bốc cháy vẫn lao vào quyết chiến không thôi. Rất nhiều người không dám ra tay với kẻ địch, vì biết đối phương có tử sĩ lợi hại. Hầu gia, chỉ cần người gật đầu, chỉ trong vòng ba năm, tiểu nhân sẽ lập nên được đội tử sĩ không dưới năm mươi người, ai nấy đều một lòng một dạ vì nhà ta, chết không hối tiếc.”

“ Một lòng một dạ? Trừ đám Chử Lang, Mao Hai các ngươi một lòng một dạ thì ta tin, vì đây là nhà các ngươi, còn người khác ta không tin.” Vân Lang lắc đầu cười nhạt:

Cẩu Tử ra sức thuyết phục:” Hầu gia chưa biết rồi, tử sĩ có thể bồi dưỡng, như Tú Y sứ giả cũng có thể bồi dưỡng thành. Tiểu nhân xem qua trình đó rồi, dựa theo mà làm, biến người thành chó cũng được. Kháo Sơn phụ cũng là do chuyên môn bồi dưỡng ra, thủ đoạn tuy toàn nhẫn một chút, nhưng hiệu quả đặc biệt tốt.”

“ Hầu gia cứ yên tâm, giao cho tiểu nhân, sẽ không ai nhận ra.”

Kỳ thực chuyện này với Vân Lang chẳng lạ gì, như Hổ Báo kỵ lừng lẫy của Tào Tháo, tiếng là binh sĩ, chính là tử sĩ, chẳng qua người đông thế mạnh hơn, cũng công khai hơn:” Ngươi định lấy cô nhi luyện tử sĩ sao, bản thân ngươi cũng là cô nhi, ngươi nỡ làm thế với chúng à? Tử sĩ dùng làm gì? Làm những việc mờ ám không thể cho ai biết, nhà chúng ta sống quang minh chính đại, làm việc đường đường chính chính, cần làm mấy chuyện như thế không? Ngươi cho rằng ta tốn công sức tiền bạc đưa ngươi về, gạch tên ngươi khỏi thế gian vì cái gì? Vì muốn ngươi bán mạng cho ta chắc?”

Cẩu Tử cắn răng:” Sống đường đường chính chính? Tiểu nhân giết vài người như thế rồi, trước khi chết bọn họ đều vô cùng hối hận.”

“ Ta không phải mọt sách, đường đường chính chính là gì? Tức là làm chuyện gì cũng có thể công khai nói cho người khác biết, bất kể là làm chuyện tốt hay xấu, tới nay chưa ai nói ta là tiểu nhân vô sỉ. Tâm tính ngươi giờ đã thay đổi rất nhiều rồi đấy, tiếp xúc với quá nhiều chuyện dơ dáy, trái tim đen tối, mắt bất giác nhìn mọi thứ đen tối theo.”

“ Có biết vì sao ta hài lòng khi ngươi dẫn hai lão bà Hung Nô ngu xuẩn về nhà, không chê trách ngươi một câu không, vì ngươi mang họ theo mà không bỏ lại đại biểu ngươi chưa vứt bỏ hoàn toàn lương tâm.”

Cẩu Tử không hiểu ý tứ của Vân Lang, cho dù hắn rất thông minh, nhưng không nghe ra gia chủ rốt cuộc định nói gì, trong lòng rất nghi hoặc, thấy gia chủ hiểu lầm mình rồi.

Còn định thuyết phục thêm thấy gia chủ cầm sách lên đọc, đành thôi, rước khi ra ngoài, Cẩu Tử không cam tâm quay lại nói một câu:” Hầu gia, người có thể dùng trí tuệ đối diện với nguy hiểm chưa rõ, nhưng khi sinh tử tồn vong, đao trong tay vẫn có tác dụng hơn.”

Vừa bi hùng bước đi được vài bước là hắn lại cong đuôi quay lại, chạy liền một mạch tới bên cạnh Vân Lang.

Vân Lang ngẩng đầu nhìn Hà Sầu Hữu hai tay cho vào ống tay áo, mặt lạnh tanh, vui vẻ gọi:” Hà công, vào uống chén nào.”

Hà Sầu Hưu đi vào ngồi đối diện với Vân Lang không thèm để ý tới Cẩu Tử trốn sau lưng y.

Một chén rượu nho mát lạnh đặt trước mặt Hà Sầu Hữu, Vân Lang còn cho thêm đường, ông ta rất thích đồ ngọt, tuy rượu nho của Vân thị đã ngọt rồi, Hà Sầu Hữu chê chưa đủ.

Vân Lang dùng ngón cái chỉ Cẩu Tử sau lưng:” Tên này vừa nói Vân thị nên bồi dưỡng tử sĩ, ông thấy sao?”

Hà Sầu Hữu khẽ lắc chén cho đường tan mới uống:” Không phải là tệ, chỉ là binh quý ở tinh, không ở nhiều. Năm xưa Tào Mạt, Chuyên Chư, Yếu Ly, Dự Nhượng, Nhiếp Chính đều là tử sĩ đơn thương độc mã làm chuyện lớn. Vân thị nếu có một người như vậy thôi đủ khiến huân quý run sợ rồi.”

“ Nói vậy là Hà công cũng tán đồng với hắn?”

Hà Sầu Hữu gật đầu:” Thời khắc sinh tử, không có gì đáng tin bằng thanh đao sắc trong tay, mưu kế gì vào lúc đó không kịp, nhát đao vẫn nhanh hơn.”

Cẩu Tử đang dương dương đắc ý nhìn Vân Lang thì Hà Sầu Hữu chỉ hắn nói:” Giao hắn cho lão phu đi, chỉ cần ba năm, lão phu huấn luyện cho ngươi một con chó có kiếm thuật không thua Nhiếp Chính.”

Vân Lang quay đầu nhìn Cẩu Tử thấy sắc mặt hắn trắng bệch, biết tên này không có gan tiếp nhận sự chà đạp của ông ta:” Hà công đừng bắt nạt hắn nữa, hắn chỉ là con chó nhỏ, khó làm chuyện lớn, thôi, không nói nữa, uống rượu, uống rượu.”

“ Đúng là chủ nào tớ nấy, người khác thì đều mang một bầu nhiệt huyết sẵn lòng rơi đầu đổ máu vì chủ, gia thần nhà ngươi thì giỏi rồi, thấy lợi hùng hổ xông tới, thấy nguy nan còn trốn ra ra sau lưng chủ ... sư tử hổ báo gì rơi vào Vân gia cũng thành chó hết, tiếc thay.” Hà Sầu Hữu giọng hết sức khinh bỉ, lấy một cái bánh trên bàn rồi bỏ đi:

Cẩu Tử cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm, trán nổi gân xanh, mấy lần định đuổi theo Hà Sầu Hữu, bị Vân Lang giữ lại.

“ Ngồi im đó, đừng bị ông ta khích bác, người ta không định giúp Vân thị đào tạo ra một Nhiếp Chính, mà chỉ muốn thu thập ngươi thôi.”

“ Tiểu nhân biết, nhưng trong lòng không thoải mái.”

“ Không thoải mái cũng phải chịu, đã biết mục đích của ông ta mà còn đâm đầu vào, ngu xuẩn như thế, sau này ta còn trông cậy gì được vào ngươi nữa? Vô dụng.”

Cẩu Tử ủ rũ về Bình An cư thấy Lan Anh, Lan Kiều đang cắm đủ các loại trang sức trên đầu, Tiểu Cẩu Tử thì nằm trong nôi, chổng bốn vó lên trời, còn ra sức tìm cách cho chân vào mồm, cả ba đều có vẻ rất vui, chẳng chú ý là hắn về.

Cứ thế ngồi dựa lưng vào cột rất lâu nhìn cạnh tượng hạnh phúc bình dị ấy, đến khi mặt trời sắp lặn Cẩu Tử cắn răng rời Bình An cư, đi tìm một người, chỉ có người này mới giúp hắn trở nên hữu ích với gia chủ ...

Bình Luận (0)
Comment