Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 735 - Q5 - Chương 054: Chênh Lệch Quá Lớn.

Q5 - Chương 054: Chênh lệch quá lớn. Q5 - Chương 054: Chênh lệch quá lớn.

Hà Sầu Hữu ngồi dưới mái hiên, phó dịch mang bữa tối rất hợp khẩu vị, ông ta thích món ăn xủi cảo đơn giản vừa miệng, vừa ăn vừa ngắm nhìn mặt trời lặn, không thể nhàn nhã hơn.

Khi Cẩu Tử tới, mặt Hà Sầu Hữu đầy vẻ chế nhạo, vẫn tiếp tục ăn uống.

Cẩu Tử vẫn như trước kia, yên tĩnh quỳ bên cạnh Hà Sầu Hữu, điều chỉnh vài món ăn nhỏ tới vị trí cho ông tha thuận lợi gắp ăn.

Chuyện này hắn làm quen rồi, dù cách ba năm vẫn không lạ tay.

Hà Sầu Hữu nhìn miếng sủi cảo cuối cùng:” Ăn sủi cảo để lại miếng cuối, chỉ là năm này qua năm khác, không biết để lại cho ai, để ai ăn thừa. Ai cũng nói để thừa là giữ phúc, để chúng ta biết tích phúc, đến tuổi ta mới biết câu này là rắm chó.”

Nói xong Hà Sầu Hữu cho miếng sủi cảo cuối cùng vào miệng nhai, nhai rất lâu mà không nuốt, như tận hưởng năm tháng chẳng còn lại là bao của mình.

“ Thế nào cũng có đời sau kế thừa.” Cẩu Tử thấy dáng vẻ già nùa của Hà Sầu Hữu, chạnh lòng nhỏ giọng nói:

“ Nên biến mất thì để nó biến mất, kế thừa làm gì, thứ cũ kỹ sẽ bị thứ mới mẻ hơn thay thế. Thời đại của những người như Yếu Ly, Dự Nhượng, Nhiếp Chính đều đã qua, tới những kẻ vốn kiếm sống trên đầu đao kiếm như Quách Giải, Tào Bá cũng biết làm quan tử tế rồi, vì sao ngươi còn muốn nuôi tử sĩ.”

“ Tú Y sứ giả không phải là tử sĩ của bệ hạ sao?”

Hà Sầu Hữu ăn no thoải mái duỗi chân ra, trước kia ông ta không có động tác này, vì nó không thích hợp nếu cần phản ứng nhanh:” Ngươi nghĩ có trên đời có chuyện gì mà bệ hạ không thể làm một cách quang minh chính đại à, cho ngươi biết, không có đâu. Bệ hạ có thể làm mọi việc mà không phải cố kỵ gì cả, sở dĩ kiến lập Tú Y sứ giả vì sở thích cá nhân.”

“ Vì sở thích?”

Hà Sầu Hữu cười, tận tình chỉ bảo tựa như giữa ông ta và Cẩu Tử không có chút khoảng cách nào:” Bệ hạ thích rình xem chuyện riêng tư của người khác.”

“ Cái này tiểu tử cũng có.”

“ Đế vương có thể mở rộng yêu thích của mình tới cực hạn, có thể nghe thấy chuyện mà người khác không cách nào biết, còn người thường chỉ có thể thông qua suy đoán, tưởng tượng ra một cách mơ hồ chuyện vượt tầm hiểu biết.”

Cẩu Tử hiểu hàm ý của ông ta:” Vậy là không thể nuôi tử sĩ?”

“ Không thể, bản thân ngươi là Tú Y sứ giả, nghĩ xem có thể che dấu được Tú Y sứ giả nuôi dưỡng một đám người không sợ chết không?”

“ Chắc là không?”

Hà Sầu Hữu cười nhạt:” Tất nhiên là không, nên biết sau lưng mỗi Tú Y sứ giả có ba cặp mắt, từ khi ngươi bước chân qua Nhạn Môn Quan là Tú Y sứ giả đã biết ngươi về rồi.”

Cẩu Tử tái mặt không nói được gì.

Hà Sầu Hữu tiếp tục giọng đều đều đáng sợ:” Đám người này chính là do lão phu tập hợp lại, cuối cùng thành Tú Y sứ giả, mới đầu họ là tai mắt của thiên tử, về sau bọn họ bỗng có thêm đại quyền giám sát thiên hạ. Đó là dục vọng bành trướng.”

Cẩu Tử lắp bắp:” Vậy vậy ...”

Hà Sầu Hữu xua tay:” Không sao, Đại Trường Thu cắt đứt sợi chỉ cuối cùng, nên bệ hạ cho rằng ngươi chết rồi, không có nguy hiểm. Dù là khi hai tên đại đầu mục Hán Chấn, Bành Tứ trở về, cho dù có biết danh sách bị sửa, họ cũng không hỏi, vì khi bọn họ đi, người chưởng quản là bệ hạ.”

“ Nhưng, nhưng còn ba cặp mắt kia, cho dù có trừ được họ, vẫn còn chín cặp mắt nữa …”

“ Ngươi hiểu vấn đề rồi đấy.” Hà Sầu Hữu ung dung gắp dưa góp ăn:

Buổi sáng Vân Lang thức dậy liền được chứng kiến kỳ cảnh.

Cẩu Tử biến thành một con chó thật sự.

Vừa uống được ngụm nước ấm, Vân Lang phun hết ra ngoài.

“ Ngươi làm cái gì vậy?” Vân Lang quát lớn chạy từ trên lầu xuống, thảo vòng buộc chó ở cổ Cẩu Tử ra, còn đá ngã luôn Cẩu Tử đang đi bằng bốn chân, mắt đảo quanh:” Có ai nhìn thấy không?”

“ Hầu gia là người thứ hai.”

“ Ai là người đầu?”

“ Hà Sầu Hữu.”

“ Ngươi không phải sợ ông ta đánh tới mức đóng giả thành chó để cầu xin chứ?”

Cẩu Tử bò dậy:” Không phải, cho dù bị ông ta đánh chết, tiểu nhân không chịu cúi đầu, nhưng chuyện liên quan tới hầu gia, mà hoàng đế sắp biết tiểu nhân chưa chết ...”

Vừa nói tới đó Cẩu Tử bị Vân Lang đá cho cái nữa lăn quay ra đất, tóm cổ hắn kéo lên:” Ngươi nghĩ ngươi là ai hả, hoàng đế đi bận tâm tới sống chết của ngươi à, tưởng ngươi ra ngoài đi đó đi đây thông minh hơn, giờ ngươi lại ngu xuẩn như người Hung Nô rồi. Bị người ta dọa vài ba câu sợ đái ra quần, đến đóng giả chó cũng làm ...”

Cầu Tử gượng gạo nói:” Tiểu nhân cũng biết thế, nhưng không dám đánh cược.”

“ Khi ngươi đóng giả chó thì Hà Sầu Hữu nói gì?”

Cẩu Tử cúi đầu:” Ông ta cho một khúc xương.”

Bình tĩnh! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Vân Lang hít thở thật sâu ba lần mới không đánh chết hắn:” Xéo về Bình An cư cho ta, không được gặp bất kỳ ai, lão tử không sợ ngươi bị phát hiện, mà sợ ngươi làm ta mất mặt.”

“ Ài, lão phu còn tưởng có thể huấn luyện ra một thích khách thực sự cho Vân thị ngươi, giờ phát hiện, hắn không thích hợp, dù huấn luyện ra cũng chỉ bị người ta bắt nấu canh thịt chó, chẳng có tí ích lợi nào.” Hà Sầu Hữu đủng đỉnh đi từ cửa bên vào, mỉm cười nói:

Vân Lang dùng sức xách Cẩu Tử đứng dậy, chắp tay cười khổ với Hà Sầu Hữu:” Hắn là thằng ngốc, Hà công đừng dày vò hắn nữa, về sau những từ thích khách, tử sĩ không nên xuất hiện trong nhà ta, dễ bị hiểu lầm lắm.”

Hà Sầu Hữu mắt trìu mến nhìn Hoắc Quang đang lim dim dụi mắt đi ra xem náo nhiệt:” Đây mới là nhân tuyển thích hợp nhất để truyền thừa Vân thị, còn những kẻ khác không đáng luận, dùng làm chó thì được.”

Cẩu Tử giờ mới biết mình hoàn toàn bị lừa, bị người ta chơi đùa như thắng ngốc, hổ thẹn cùng cực, hét lên lao vào Hà Sầu Hữu liều mạng. Vân Lang thở dài quay đầu đi, Cẩu Tử rốt cuộc không thoát khỏi trận đòn ...

Hoắc Quang tỉnh hẳn ngủ, hưng phấn nói:” Sư phụ, Cẩu Tử hôm nay thật dũng mãnh, hắn làm sao thế ạ?”

“ À, hắn chuẩn bị giết sư phụ con báo thù rửa hận.” Vân Lang không quan tâm tới tên ngốc đó nữa, hôm qua đã cảnh báo rồi mà hắn không chịu nghe, ăn một trận đòn cũng tốt:

“ Hắn không giết nổi Hà sư phụ đâu, bất kể võ công hay mưu kế, hắn đều thua quá xa, Hà sư phụ muốn giết hắn quá dễ dàng.”

“ Con so với Cẩu Tử thì sao?”

“ Con sẽ không cho hắn cơ hội nào hết, con giết hắn trước khi hắn kịp nảy ý đồ với con.” Cái mặt non choẹt của Hoắc Quang nói ra một câu không hề phù hợp với tuổi:

Vân Lang nhìn trong sân Cẩu Tử bị Hà Sầu Hữu tát một cái xay xẩm mặt mày vẫn la hét lao vào chiến đấu, lại nhìn Hoắc Quang vừa đánh răng vừa háo hức xem náo nhiệt.

Thiên phú trời sinh thật đáng sợ, có người từ trong bụng mẹ sinh ra đã phân thắng bại rồi, chênh lệch làm người ta tuyệt vọng.

Khi Cẩu Tử cố ba lần không còn sức bò dậy nữa, Hà Sầu Hữu hài lòng phất ống tay áo:” Cục tức này cuối cùng cũng trút ra được.”

Rồi nhìn Hoắc Quang.

Hoắc Quang nói ngay:” Đệ tử xưa nay ngoan ngoãn.”

Hà Sầu Hữu cười phá lên, người loáng một cái, như con chim ưng vọt qua tướng, chỉ vài cái nhún mình đã biến mất sau mái nhà trập trùng của Vân thị.

Tô Trĩ kiểm tra thương thế của Cẩu Tử vô cùng tỉ mỉ hứng thú, rõ ràng là không nặng, xương cốt toàn thân nguyên vẹn, kêu to thế kia chứng tỏ là nội phủ khỏe khoắn, mỗi lần bị Tô Trĩ tò mò chọc một cái lại đau đớn chết đi sống lại.

Tổng thể mà nói, phải nằm giường nửa tháng mới được.

Đại trạch của Vân thị qua nhiều lần mở rộng bây giờ đã vô cùng rộng lớn, rộng tới mức có thể khiến người hữu tình tuy cùng viện tử nhưng cách xa vĩnh viễn.

Cẩu Tử biết bộ dạng này của mình mà trở về, hai bà nương ngốc sẽ điên mất, vì thế hắn nhờ Lương Ông nói với họ, hắn ra ngoài làm việc một thời gian.

Nữ nhân Hung Nô có điểm tốt đó, nam nhân nói gì họ cũng tin, nhờ Lương Ông chuyển lời Cẩu Tử, bọn họ sẽ đợi ở nhà, không cho nam nhân qua cửa.

Cẩu Tử được câu trả lời vô cùng hài lòng, tiếp tục nằm trên giường la hét ... Lúc vừa mới ăn đòn toàn thân tê dại không thấy đau mấy, nghĩ ngơi một lúc cơn đau mới dồn dập đổ tới như thủy triều ...

Cẩu Tử về nhà là chuyện lớn nhất xảy ra gần đây ở Vân thị, người biết chuyện này không nhiều, chỉ vài người ở nội viện, còn ngoại viện, cuộc sống của họ vẫn phẳng lặng êm đềm.

....

Cho khúc xương =)) cẩu tử ngu vãi, đến lúc đó phải biết bị troll rồi mới đúng.

Bình Luận (0)
Comment