Ngày hôm đó có một bản chiến báo từ Hà Tây truyền tới, Vân Lang chỉ xem một cái thở dài.
Thời gian trước ở Trường An xuất hiện vô vàn kỳ nhân dị sĩ, người sống mấy trăm năm, người ba tháng biết nói, lại có người thấy được trước tương lai, người thì nhìn qua thứ gì không bao giờ quên, thao thao bất tuyệt trên đài cao không ai đích nổi.
Dân gian nói người này người kia là con cưng của trời, kỳ thực Hoắc Khứ Bệnh mới chính là đứa con được trời cao sủng ái.
Ở Đại Hán, không ai lập nên thần tích nhiều như hắn.
Hồn Tà vương đã dâng tấu đầu hàng.
Đây là thắng lợi lớn nhất của Đại Hán từ khác tác chiến với Hung Nô tới nay, không phải là đánh bại người này người kia, mà là một vị Hung Nô vương dẫn toàn bộ bộ tộc tới đầu hàng Đại Hán.
Hồn Tà vương đầu hàng vô cùng triệt để, trước khi đầu hàng, hắn giết Nhật Trục vương vẫn còn do dự, giết Tả hiền vương một lòng dẫn tộc nhân lên Mạc Bắc, sau đó dẫn sáu vạn người Hung Nô ở Hà Tây quy thuận Đại Hán, chuẩn bị sống cuộc sống mỹ hảo.
Vị Ương cung, văn võ quan viên trên hai nghìn thạch ở Trường An tề tựu đông đủ, chuẩn bị cùng hoàng đế thương lượng xử trí sáu vạn người Hung Nô sắp tới ra sao.
Vân Lang và Tào Tương mặc triều phục đi vào Vị Ương cung, lập tức có thị vệ thu mất nghi kiếm.
Trước kia mà gặp chuyện này, thế nào có kẻ gặp họa, lần này Tào Tương rất ngoan, bị thị vệ lấy đi bảo kiếm mà không nói gì, thấy Vân Lang nhìn mình liền giải thích:” Không phải là Bình Dương hầu nữa, giờ ta là phò mã đô úy.”
Vân Lang thương hại:” À, phải rồi, người khác cưới được công chúa là lãi lớn, còn ngươi đúng là lỗ.”
“ Mẫu thân nói thân càng thêm thân là chuyện tốt, chỉ cần Dương Lợi sống ở Tào thị vui vẻ, Tào thị ba đời không lo cơm áo.”
“ Đi gặp Dương Lợi chưa?”
“ Tất nhiên là gặp rồi, vốn định đưa muội ấy ra ngoài cung, bị hoàng hậu ngăn lại, nói là không hợp lễ nghi. Cút mẹ nó lễ nghi đi, Dương Lợi bị nhốt trong cung thành ngốc rồi, ta tặng cho muội ấy một con mèo rừng, không ngờ làm nha đầu sợ khóc luôn, sau đó rụt rè tặng ta một cái khăn tay, cầu xin ta thương xót, lúc đó làm ta thấy mình đúng là đại ác nhân.” Tào Tương làu bàu:
“ Sao thế nhỉ, Trưởng công chúa của bản triều toàn hung hãn, nhìn Quán Đào hay mẫu thân là biết, sao tới Dương Lợi lại nhát gan như thế?” Vân Lang có chút thắc mắc:
“ Hừ, ngươi không nhìn mẫu thân của mẫu thân với mẫu thân Quán Đào là ai, rồi nhìn mẫu thân của Dương Lợi là ai? Vệ hoàng hậu chỉ biết lấy lòng bệ hạ, toàn bộ còn lại tâm tư đặt lên người Lưu Cư, căn bản không thèm ngó ngàng gì tới muội ấy.”
“ Lần này nếu như chẳng phải là được gả cho ta, hoàng hậu sẽ chẳng để ý. Quy củ à? Nếu hoàng hậu có thể tự định đoạt hôn sự của Dương Lợi thì sớm bán muội ấy rồi. Đợi kết thúc đại triều hội này ta sẽ đón nha đầu đó ra, nhìn muội ấy dệt vải trong xưởng dệt hoàng cung mà lòng cồn cào.”
Hai người vừa đi vừa nhỏ giọng trò chuyện, tiến vào Vị Ương cung cao sừng sững.
Đứng ở trên bậc thềm Vị Ương cung nhìn về phía tây có thể thấy Kiến Chương cung, lúc này cải tạo Kiến Chương cung đã hoàn thành, Lưu Triệt sống ở đó vài năm rồi, nhưng hắn tâm cao khí ngạo không hài lòng với cung điện do tiền triều xây dựng, chuẩn bị phá đổ xây lại.
Vân Lang đã xem bản vẽ, cực kỳ xa hoa, con đường nối giữa Vị Ương cung và Kiến Chương cung mô phỏng Tần trì đạo, trải gỗ cứng, tám con ngựa kéo liễn xa có thể đi sang hai bên trong thời gian ngắn. Lưu Triệt thích náo nhiệt, lại còn chuẩn bị di dời một số nhà tới sống xung quanh Kiến Chương cung, hắn muốn nhìn cảnh thiên môn vạn hộ.
“ Tào hầu, Vân hầu, không có nô lệ không xây lên nổi cung thất như thế.” Một vị chí sĩ lo nước thương dân tới gần hai người nói:
“ Đúng thế, năm nay tướng quân ở biên quan toàn là phế vật, tháng tám rồi mà cung ứng nô lệ không bằng một nửa năm ngoái, đến ngay cả đám bộ nô đoàn cũng kém hơn, đánh trận còn hứng thú gì nữa.” Tào Tương thở dài hưởng ứng:
Vân Lang nhìn ngọc bài trên hông tên đó, thì ra là một vị thuộc hoàng tộc.
“ Lát nữa bệ hạ giá lâm, mọi người chớ rụt rè, nên nói gì cứ nói. Trước kia có đám Công Tôn Hoằng nói giúp chúng ta, giờ đám người này không được tích sự nữa rồi.”
“ Không ngờ nói muốn bố trí người Hung Nô đầu hàng ở phụ cận Trường An, còn muốn cho chúng đất, cho chúng lương thực, cho chúng vào Trường An, Dương Lăng làm ăn.”
“ Nếu làm thế Hoắc phiêu kỵ đưa chúng tới tới Trường An làm gì, chém luôn ở Hà Tây cho rồi, đỡ tốn tiền lương.” Vị chí sĩ hoàng tộc này rất uy phong, nói oang oang chẳng kiêng dè gì:
“ Trưởng sử nói đúng điểm mấu chốt rồi, bách tính Trường An thắt lưng buộc bụng giao khẩu lương cuối cùng ủng hộ bệ hạ bắc phạt, để giáo huấn Hung Nô. Ài, kết quả là rước về một đám lão gia cho chúng ta hầu hạ sao? Lý nào lại thế?”
Vì hắn nói quá to nên có vị chí sĩ khác phẫn nộ gia nhập:” Đám người Công Tôn Hoằng, Tang Hoằng Dương nói nếu không đối xử tốt với người Hung Nô quy hàng, sau này người Hung Nô thấy không còn đường lui sẽ liều mình táng chiến. Ta nhổ vào.”
“ Chúng ta chiến đấu với Hung Nô có lần nào là không máu me, bao nhiêu huynh đệ ngã xuống dưới tên của chúng, đám khốn kiếp chưa lên chiến trường mơ tưởng đấy à?” Có viên võ tướng giọng lớn hơn góp vui:
“ Sáu vạn người Hung Nô, nếu như đeo xích sắt giúp chúng ta khai hoang, chỉ dăm ba năm là bách tính béo như lợn rồi. Chư vị huynh trưởng, chuyện này không thể để đám tặc tử Công Tôn Hoằng toại nguyện.”
Vân Lang mỉm cười gật đầu không ngừng, ai nói gì y cũng gật, ngài nói phải, bá bá nói đúng, đại ca nói hay lắm, tóm lại các ngươi phun ra rắm cũng đúng. Chuyện này là bình thường, xung quanh Trường An nhiều đất hoang, đến bách tính cũng chiếm vài mẫu trồng rau, đám huân quý hút máu người làm sao chịu tụt lại.
Nhà nào cũng có cả đống đất hoang, lại nhờ đại quân mấy năm qua cướp về nhiều gia súc, ai cũng đang đợi người Hung Nô tới Trường An để phát tài, sao chịu nhường đất cho người ta.
Công Tôn Hoằng nhắm mắt ngồi trên bồ đoàn coi xung quanh như không có ai, Tang Hoằng Dương đang kích động phản bác lại một số huân quý.
Nhưng huân quý muốn nô lệ phát tài quá nhiều, một đám văn thần võ tướng cũng can dự, bọn họ muốn bách tính trong địa phận có thêm nô lệ sai bảo, như thế thuế thu được sẽ nhiều hơn.
Tào Tương sau khi ứng phó xong với đám huân quý, nói nhỏ với Vân Lang:” Cữu cữu ta cũng muốn đối xử tử tế với người Hung Nô, nên huynh đệ ta hôm nay đừng nói gì là tốt nhất.”
Không lâu sau Lưu Triệt tới nơi, nhưng hắn không vào đại điện Vị Ương cung, không ngồi lên chủ vị mà cứ thế mười phần khí thế đứng giữa đám đông, đưa mắt nhìn quanh.
Không ai dám nói thêm câu nào, cúi mình hành lễ.
Lưu Triệt giọng vang vang:” Vừa rồi trẫm ở bên trong nghe ngoài này náo nhiệt lắm, sao, trẫm muốn góp vui mà không được à?”
Công Tôn Hoằng vội vàng từ trong đại điện đi ra:” Bệ hạ nói gì thế, chẳng qua bọn thần tán gẫu, nói ít chuyện vui, bệ hạ mà muốn nghe, bọn thần muốn mà không được.”
Lưu Triệt cười ha hả:” Thoải mái, thoải mái, trẫm đang mệt, muốn thả lỏng một chút.”
Tang Hoằng Dương nhìn đám huân quý nói đầy ác ý:” Vừa rồi ta nghe vị nào đang bàn tán nói tổ thượng của ta là Hung Nô, mẫu thân ta gian díu với Hung Nô thế? Nói rõ trước mặt bệ hạ đi, tránh bệ hạ dùng nhầm người.”