Cấp Ảm người to béo mà giọng cũng to:” Ngươi chuẩn bị bố trí sáu vạn người Hung Nô ở phụ cận Trường An, không phải là người Hung Nô thì là gì? Lão phu có ý di cư tộc nhân tới Trường An, ngươi lần nào cũng cản trở, nói lão phu đồ mưu bất chính. Chẳng lẽ người Hung Nô lại đáng tin hơn người đã hầu hạ mấy đời bệ hạ, sinh ra lớn lên ở đây như lão phu?”
Lưu Triệt cười:” Không cho toàn tộc khanh tiến kinh là trẫm, không phải vì lo khanh mưu đồ bất chính, mà vì sợ ồn ào, thường ngày một mình khanh đã đành, tới cả ổ làm sao trẫm chịu nổi.”
Xung quanh cười rộ lên phụ họa.
Cấp Ảm nghiêm túc chắp tay: “ Cơ nghiệp của bệ hạ là ở thần dân, mà lòng người Trường An là chỗ dựa để bệ hạ uy vũ thiên hạ, bới thế thần cho rằng, lòng người Trường An không thể mất. Nay Hung Nô vương tới hàng, tất nhiên là chuyện mừng, thế nhưng thần cho rằng an bài người Hung Nô ở biên cương là hơn, vạn vạn lần không thể bố trí ở trọng địa của Đại Hán ta, một khi Hồn Tà vương sinh lòng bất mãn là cái họa sát nách.”
“ Ái khanh nói có lý lắm, không biết có vị ái khanh nào còn cao luận nữa không?”
Liền có một lão đầu râu tóc bạc phơ rẽ đám đông đi ra:” Bệ hạ còn nhớ lão thần không?”
Lưu Triệt nhíu mày, vẫn dùng giọng ôn hòa nói:” Lão Hạ Hầu, trời nóng bức thế này sao không ở trong phủ hưởng phúc mà tới Trường An, có chuyện gì sai con cháu tới bẩm báo một tiếng cho trẫm là được.”
Hạ Hầu An thi lễ:” Lão thần sợ bệ hạ quên sỉ nhục Bạch Đăng, quên thù cũ Lữ hậu, quên máu lệ công chúa các triều, quên chuyện cũ ở Cam Tuyền cung, cho nên mới không thể không đích thân tới Trường An một chuyến, nhắc cho bệ hạ nhớ sự tàn bạo của Hung Nô.”
“ Năm xưa thái tổ và Hạng Vũ quyết chiến, hai quân mệt mỏi, thái tổ muốn bãi binh nghị hòa. Lưu hầu dâng tấu nói, nay Hạng Vũ binh mã mệt mỏi thiếu thốn lương thảo, là thời cơ tiêu diệt tốt nhất, nếu để Hạng Vũ lui về Bành Thành dưỡng sức, sẽ thành họa lớn, vạn vạn lần không thể nuôi hổ gây họa.”
“ Thái tổ nghe lời Lưu hầu, một phen khổ chiến mới giết được Hạng Vũ, lập nên giang sơn Đại Hán ta. Nay Hung Nô có khác gì Hạng Vũ xưa, bệ hạ đã nắm chắc phần thắng trong tay, nên đánh một trận bình Hà Tây, diệt Hung Nô, vạn thế yên bình.”
“ Trẫm sao không muốn diệt sạch Hung Nô, chỉ là dựa vào chiến cục vài năm qua mà xét, không thể mau chóng dẹp được Hung Nô.” Lưu Triệt chợt thấy Vân Lang, gọi:” Lão Hạ Hầu nói nuôi hổ gây họa, nhà ngươi nuôi một con hổ, có chuyện ấy không?”
Thấy tất cả ánh mắt đổ dồn vào mình, Vân Lang không thể không bước ra:” Con hổ của nhà thần khác với nhà khác, nó kỳ thực là chủ nhân trong nhà, không phải là mãnh thú Vân thị nuôi. Năm xưa thần ở trong thâm sơn nhờ vào nó kiếm thức ăn nuôi lớn, nên nó là người thân của thần, sao so với con hổ khác.”
“ Nếu như thần bị táng thân trong miệng nó, cũng chẳng có gì phải tiếc, dù sao mạng thần là do nó cho, nó muốn thì trả nó là được. Còn hổ khác, thần nghĩ, xích lại vẫn yên tâm hơn.”
“ Ha ha ha, Vân hầu nói phải lắm, vi thần rất đồng cảm, hiện trong nhà thần rèn sáu trăm bộ xích, vừa vặn xích mãnh hổ.” Trấn An hầu Tiết Khang vừa lên tiếng lập tức có vô số người hưởng ứng, đều nói nhà mình chuẩn bị sẵn xích để xích hổ.
Ánh mắt Lưu Triệt sắc bén như mắt ưng nhìn Vân Lang chằm chằm, Vân Lang biết phiền rồi định trốn, nhưng bị đám Vương Bát Đản đẩy lên trên cùng.
Tào Tương đứng bên cạnh Vân Lang, nhưng tay lại nhéo thịt hông y xoắn chặt, Vân Lang đau mà không dám kêu ra tiếng.
Vân Lang lại lần nữa phải nói:” Bệ hạ nhìn xa trông rộng, làm thế nào do người quyết định, thần không dám nhiều lời. Vừa rồi thần nói chuyện hổ, không hề bao hàm nghĩa khác.”
Sắc mặt Lưu Triệt hòa hoãn hơn một chút, nhưng xung quanh nhao nhao chỉ trích thái độ ba phải của Vân Lang không xứng làm thần tử.
Vân Lang liên tục chắp tay nói nhường đường, lui ra khỏi đám đông mới thở phào, đám khốn kiếp to mồm đó không phải vấn đề, cùng lắm lần sau uống rượu tụ hội thiếu đi vài người kính rượu thôi, bị Lưu Triệt ghi hận mới là phiền.
Lưu Triệt là một hoàng đế rất dân chủ, ít nhất thì hắn tỏ ra như vậy, kiếm một bậc thềm sạch sẽ ngồi xuống, quần thần ngồi vây quanh, đúng là điển hình thân dân.
Nếu như chỉ có một nửa phản đối, hoặc nhiều hơn một chút, Lưu Triệt bá đạo làm theo ý mình, nhưng bây giờ người phản đối quá đông, hắn không thể không cân nhắc tới lợi ích số đông, nên lần này không thể dùng biện pháp cứng rắn, phải thong thả thuyết phục.
Vân Lang và Tào Tương bị đẩy ra vòng ngoài, rõ ràng bị coi là phản đồ.
Toàn bộ Thượng Lâm Uyển có vô số ruộng tốt để khai khẩn, nhưng hai nhà này lại không dùng nô lệ, vì thế ở sự kiện này, bọn họ không đáng tin.
Một bên ra sức trích dẫn kinh sử thuyết phục hoàng đế biến người Hung Nô thành nô lệ bán cho họ, Lưu Triệt một mình chống lại số đông, thuyết phục bọn họ bỏ tâm tư này, để thâm nhiều người tới đầu hàng, thiên hạ thái bình.
Huân quý thì muốn phát tài, hoàng đế thì muốn vỗ về, khác biệt hai bên quá lớn, cho nên không tìm được điểm dung hòa.
Kết quả cuối cùng hiển nhiên là không đạt thành nhận thức chung.
Khi Lưu Triệt rời đi vẫn tươi cười, không lộ ra chút vẻ gì không vui, chỉ là khi nhìn Vân Lang, ánh mắt khiến người ta lạnh sống lưng.
Quả nhiên khi Vân Lang và Tào Tương chuẩn bị xếp hàng xuất cung thì nhận được Tùy Việt chuyển lời, nói hoàng đế có việc muốn thương lượng với bọn họ.
Tùy Viện nói rất lớn.
Vì thế Vân Lang và Tào Tương lại lần nữa thành kẻ thù số đông.
Tới đại điện nhìn thấy Lưu Triệt thì bộ dạng của hắn đã khác rồi, mấy chiếc cung đăng rơi xuống đất, chừng là bị hắn dẫm lên, tan nát thê thảm.
Cái lư hương tiên hạc vốn phun hương từ mỏ hạc hiện giờ nằm đó, nắm lưng bắn xa, tro vương vãi khắp nơi, mấy hoạn quan kinh hoàng dùng tay vốc đốm lửa nóng cho vào hộp, cung điện toàn bằng gỗ, có lửa vương ra là đại kỵ.
Lưu Triệt tay cầm cốc rượu nho lay khẽ, tiếng đá va vào thành công leng keng truyền ra.
Cả hoàn quan đứng bên rót rượu cũng có nguyên vết giày trên mặt, xem ra trước đó không lâu nằm dưới chân Lưu Triệt.
Chưa được cho phép vô cớ tới gần hoàng đế trong vòng chín thước sẽ bị giết lập tức, vì thế Vân Lang và Tào Tương đứng cách Lưu Triệt hai mươi thước hành lễ quân thần, định ở lỳ ngoài cửa không tới gần, dễ dàng nhận ra vị hoàng đế này đang lên cơn điên.
“ Khôn đấy, định đặt mình ngoài cuộc, không đắc tội với bên nào hả?” Giọng trầm trầm của Lưu Triệt phút chốc như bao phủ cả đại điện:
Tào Tương cười nịnh:” Trong nhà huynh đệ thần đều không nuôi nô lệ, cho nên không liên quan tới chuyện này.”
Lưu Triệt hừ một tiếng:” Ngay cả ngoại sinh của trẫm cũng không ủng hộ trẫm, vậy thì trẫm còn trông cậy vào ai được?”
Tào Tương cười khổ trong lòng, giờ bệ hạ nhớ ra mình là ngoại sinh rồi, song hắn có kinh nghiệm rồi, chắp tay nói rất đường hoàng:” Thần tuy là ngoại sinh của bệ hạ, nhưng cũng là thần tử của bệ hạ, quốc lớn hơn gia, cho nên lúc này thần là thần tử trước, thứ đến mới là ngoại sinh. Nếu là gia sự, tất nhiên do cữu cữu một lời định đoạt, nhưng đây là quốc sự, vi thần cùng một quân trận với quân đội.”
“ Đánh rắm, tất cả mọi thứ của ngươi do trẫm ban cho, lúc này ngươi dám nói trận doanh với trẫm à, người đâu, kéo ra ngoài đánh cho ta, đánh đến khi hắn tỉnh thì thôi.”
Nhìn hai tên hoạn quan tráng kiện hớn hở ra mặt nhào tới muốn kéo Tào Tương đi, Vân Lang thấy Lưu Triệt lên cơn như thế, e Tào Tương nằm sấp vài tháng vội ngăn cản:” Bệ hạ, khoan đã.”
Lời của Vân Lang không khác đánh rắm, hoạn quan vẫn xông tới, lúc này nếu có một kẻ xúi quẩy để hoàng đế trút hận, đám cung nhân bọn họ mới thoát được kiếp nạn.
Giọng Lưu Triệt lạnh như băng:” Muốn cứu huynh đệ ngươi không bị ăn đòn thì đếm tới mười phải nghĩ cách cho trẫm.”
Vân Lang cuống lên một tay giữ chân Tào Tương không để hắn bị kéo đi, đầu óc thì vận chuyển hết tốc độ, lúc này bất chấp rồi, phải vượt qua được chuyện trước mắt hẵng hay, nói lớn:” Bệ hạ, thần đã có cách.”
“ Nói, nếu không phải cách tốt thì ngươi cũng chung số phận luôn.”