Vân Lang biết Lưu Triệt cố tình dùng Tào Tương để gây sức ép với mình, y không thể thấy chết không cứu, nhưng làm gì có cách nào?
Hoàng đế và các đại thần mục đích khác hẳn nhau, căn bản không thể dung hòa được mâu thuẫn này, chỉ có thể là một bên từ bỏ lập trường của mình mà thôi.
Đầu óc trống không, nhưng mồm thì vẫn nói:” Bệ hạ có yêu cầu quá lớn, chẳng những muốn đánh bại Hung Nô về quân sự, đồng thời cũng muốn dung hợp Hung Nô, để Hung Nô từ bỏ bản tính hoang dã nghe lời, tiêu diệt triệt để sự tồn tài của Hung Nô, khiến hoang nguyên phương bắc thành nơi không người, vĩnh viễn trở thành nơi chăn ngựa của quốc triều, đây đúng là đại kế thiên cổ.”
“ Thế nhưng bệ hạ từ khi đăng cơ tới nay, lòng tràn ngập phẫn nộ, thống hận Hung Nô, mong đánh một trận diệt nô tặc, vì thế Đại Hán và Hung Nô không có khả năng chung sống hòa bình.”
“ Trận chiến này đánh từ năm Nguyên Sóc tới năm Nguyên Thú, chiến hỏa liên miên, bách tính khốn đốn, cho dù là huân quý cũng sống gian nan chẳng được như thời tiên đế.” Vừa nói vừa để ý sắc mặt Lưu Triệt, thấy hắn đã có vẻ mất kiên nhẫn, Vân Lang vội đề cao giọng:” Huân quý chịu khổ bao năm, nay thông qua mậu dịch nô lệ, cuối cùng nhìn thấy hi vọng làm giàu, Hoắc Khứ Bệnh ép hàng sáu vạn Hung Nô, huân quý không ai không vỗ tay reo hò, thấy phú quý sắp tới trước mắt, làm sao dễ dàng thoái nhường.”
“ Quốc sách của bệ hạ với hi vọng của huân quý đã thành thế nước lửa, bất kể bên nào phải nhường bước cũng sẽ tạo thành vết nứt không thể hàn gắn. Bệ hạ, nếu như muốn vỗ về Hung Nô, vậy nhất định phải bồi thường cho huân quý, vi thần cho rằng, hiện giờ không thấy bất kỳ thứ gì có thể bù đắp được.”
Lưu Triệt nghe rất chăm chú, đến khi nghe hết lửa giận dần dần bốc lên:” Nói cho cùng chỉ là khua môi múa mép không giúp được trẫm giải quyết khốn cảnh, người đâu ...”
Tào Tương đang bị hai tên hoạn quan ấn xuống đất vội ngẩng đầu cắt ngang:” Cữu cữu, không phải ngoại sinh không giúp cữu cữu, mà là đang giúp cữu cữu bù đắp vết nứt với quần thần, dù người đánh chết ngoại sinh, ngoại sinh cũng không làm chuyện bất lợi cho Đại Hán.”
Lưu Triệt đấm bàn quát:” Đánh.”
Lại có thêm hai tên hoạn quan tới kéo Vân Lang đi, sắp rời khỏi cung điện, Vân Lang la lớn:” Bệ hạ, không biết bệ hạ có nhận ra không?”
Lưu Triệt giơ tay hoạn quan tạm buông Vân Lang ra, đã mất kiên nhẫn tới cực độ:” Nhận ra cái gì?”
“ Chuyện này không phải là mâu thuẫn hai bên mà vốn là của ba bên, là bệ hạ, quần thần và Hồn Tà vương, vì sao không hỏi Hồn Tà vương?”
“ Đây là biện pháp của ngươi à?”
“ Bệ hạ, hắn có thật, hắn giết Nhật Trục vương, giết Tả hiền vương, tiếp nhận bộ tộc của bọn họ, hắn quy thuận Đại Hán là vì bộ tộc hỗn loạn, đa phần không phục hắn, nếu chúng một lòng đoàn kết, vậy còn quy hàng làm gì? Cho dù không đánh được Hoắc Khứ Bệnh thì cũng có đường lui, chỉ cần qua Đôn Hoàng, với sáu vạn người trong tay, có thể tung hoành Tây Vực. Tới khi đó uy thế của hắn càng lớn, kiếm một cái thành, tự lập làm vương đâu có gì khó khăn.”
“ Ừm, ngươi nói phải, hắn đúng là có tính toán ...” Lưu Triệt ngồi xuống ghế trầm tư:
Tào Tương tranh thủ không khí lắng xuống, đá mạnh hoạn quan thoát ra, chạy tới bên cạnh Vân Lang, đầu óc hắn cũng không chậm:” Hồn Tà vương lúc này là quỷ nghèo rồi, vì an định lòng người nhất định đã phát tán tiền tài, sau đó quy hàng, gia súc lông thú thành chiến lợp phẩm của Hoắc Khứ Bệnh.”
“ Một con quỷ nghèo tới Trường An, được bệ hạ che chở, ban cho hắn hầu tước, như thế chiếu theo luật, hắn chỉ có hai mươi tư tùy tùng, cho dù bệ hạ rộng lượng, thương hắn vừa tới nơi còn sợ sệt, cho hắn một trăm tùy tùng thì sao? Hắn không thể nắm giữ sáu vạn người Hung Nô nữa, là chắc chắn.”
Lưu Triệt gật gù.
Tào Tương càng nói càng đắc ý:” Hung Nô thô bỉ, cả tộc người chỉ hai ba kẻ hiểu việc thôi, bệ hạ hậu đãi những kẻ này là được, số còn lại, thần cho rằng ...”
Lưu Triệt vẫy tay gọi Tùy Việt tới:” Tuyên thừa tướng và chư công lên điện cận kiến.”
Sau đó quay sang hai người, nói gọn lọn:” Xéo!”
Mặc dù Lưu Triệt qua cầu rút ván, hai người không dám có ý kiến gì, vội vàng xéo ngày.
Thời gian Vân Lang và Tào Tương tấu đối với hoàng đế không lâu, vì thế họ chưa đi xa, khi hai người xuất cung vừa vặn gặp một đám thần tử tiến cung.
Công Tôn Hoằng, Tang Hoằng Dương ba trưởng sử của thừa tương phủ đều nhìn họ không hề có ý tốt, Cấp Ẩm thần sắc khó lường, không rõ hoàng đế cải biến chủ ý theo hướng nào.
Cũng có huân quý cho rằng hai người họ hiển nhiên đứng về phía huân quý, đứng lại kéo tay họ tới thân thiết nói, một khi hoàng đế tuyên bố có thể tiếp tục mua bán nô lệ, sẽ mời họ tới Xuân Phong lâu không say không về.
Tào Tương cười hả hả nói nước đôi, cứ như trước đó chẳng hề có va chạm gì.
Đợi một đám người náo loạn đó đi hết, Vân Lang liếc xéo Tào Tương:” Ngươi ngày càng có khí độ tể tướng đấy.”
Tào Tương nổi nóng:” Ngươi chửi ai vậy?”
“ Tổ tiên ngươi làm tể tướng mấy chục năm, sao bảo ta chửi ngươi?”
“ Khi đó tể tướng mới thực sự là tể tướng, giờ Công Tôn Hoằng trừ ức hiếp Bách gia, dám trái ý bệ hạ nửa câu không? Ngươi không chửi ta, được, ta về bảo mẫu thân là ngươi muốn làm tể tướng, sau này mọi người dốc sức đưa ngươi lên vị trí đó, theo ta thấy, bệ hạ kỳ thực cũng rất thích ngươi đấy, đưa ngươi lên làm tể tướng không khó.”
Vân Lang bĩu môi:” Thôi đi, bệ hạ thích ai thì người đó không có kết cục tốt, nghe nói yêu thương tên ngoại sinh ngươi lắm mà, có thấy nương tay gì đâu.”
Tào Tương bực bội phất tay:” Ngươi biết quái gì, đó là tâm thuật đế vương, chẳng liên quan gì tới yêu ghét. Đi, ra phía sau tìm Dương Lợi, cho nha đầu ấy thêm chút can đảm.”
Phải nói Lưu Triệt quả thực là yêu quý đứa ngoại sinh này, nhìn Tào Tương vào hậu cung cứ như vào hậu viện nhà hắn đủ biết trước kia hắn không khoác lác, còn kéo của Vân Lang vào cùng, thủ vệ hậu cung không hề có ý ngăn cản.
Trường Lạc cung xây trên cơ sở Hưng Lạc cung của thời Tần mà thành, tường cung kéo dài hai mươi dặm, gồm rất nhiều điện như Lâm Hoa điện, Tuyên Đức điện, Thông Quang điện, Cao Minh điện, còn có Hồng Đài cao tới bốn mươi trượng do hoàng đế xây dựng.
Vẻn vẹn tòa Trường Lạc cung này chiếm cứ một phần năm điện đích của Trường An.
“ Cỏ mọc cao tới cả xích rồi, Dương Lợi sống thật thảm.” Vừa đi vào Trường Lạc Cung, Vân Lang nhìn cỏ hoang rậm rạp mà lắc đầu:
“ Từ khi Lữ hậu chuyên quyền Huệ đế tránh ở Vị Ương cung, từ đó Trường Lạc cung thành tiểu triều đình của Lữ hậu. Huệ đế bất mãn với mẫu thân, tuy hiếu thuận, nhưng không thân cận, hoàng đế sau đó cũng không thích Lữ hậu, để mặc cho Trường Lạc cung suy bại.” Tào Tương giải thích qua loa:” Hoàng hậu thấy bệ hạ tài chính khó khăn, chuyên môn đề xuất đưa hoàng tử hoàng nữ vào Trường Lạc cung tiết kiệm chi phí.”
“ Sau đó mặc cho lão bà ngươi trồng trọt dệ vải dệt vải mà sống à? Lưu Cư vì sao khảm vàng nạm ngọc, hơi chút nó thưởng vàng cho đồ đệ ta.”
Tào Tương khịt mũi:” Bất mãn thì đi mà nói với bệ hạ, ở đây nói bóng nói gió không phải hảo hán.”
Chẳng ai thoải mái gì, vì thế hai huynh đệ đều lầm lũi bước đi không nói gì thêm.
Khung cảnh cũng rất hợp với tâm trạng con người, bất kể là cây cối không được chăm chút, những cái cột bong tróc sơn cùng với cung điện cao lớn giăng đầy mạng nhện đều cho thấy nơi này không thích hợp cho con người sống.
Khi đi qua một miệng giếng đen xì xì, Vân Lang chỉ tay:” Cái giếng này có người chết.”
Tào Tương gật đầu:” Nghe nói Trương mỹ nhân cùng hai cung nữ thiếp thân thời thái tổ bị ngã xuống giếng.”
Không biết hắn nói thật không, Vân Lang cảm tưởng như ngửi thấy mùi thịt thối rữa, đưa tay bịt mũi:” Hoàng hậu có bệnh à, đây là chỗ cho người ở sao?”
“ Trường Lạc cung chủ điện vẫn xa hoa lắm.”
“ Ai ở đó?”
Tào Tương nhìn con đường dài dằng dặc phía trước chẳng muốn nhiều lời nữa:” Hoàng hậu và Cư hoàng tử.”