Vân Lang đi tới khô cả cổ, đi mãi đi mãi chỉ thấy cảnh hoang tàn, chim chóc nhiều hơn là người, phía trước vẫn là con đường đầy cỏ dại dài dằng dặc không thấy điểm kết làm người ta thoái chí, dựa vào tường cung nghỉ:” Không đi nữa, trời nóng thế này, đi tiếp ta chết mất.”
Tào Tương cũng mồ hôi đẫm lưng, chống đầu gối nói:” Sắp tới Hồng Đài rồi, Dương Lợi ở Nguyệt Thất cạnh đó.”
“ Biết xa như thế, sao ngươi không kiếm cái xe ngựa, hoặc là hai con ngựa.”
“ Không có, hoàng hậu thu hết xe ngựa ở Trường Lạc cung, mục đích là muốn cách tuyệt liên hệ nội ngoại.”
Vân Lang nhìn Tào Tương:” Ta hiểu vì sao ngươi sốt ruột muốn cưới Dương Lợi về nhà rồi, chứ cách vài ngày đi một chuyến thế này, chịu không nổi.”
“ Chịu khó, ta hay kể chuyện thú vị ở Vân thị ngươi, nha đầu ấy sớm tò mò ngươi là người thế nào rồi, tuy nha đầu xấu hổ không nói, nhưng ta biết.”
“ Té ra ta là lễ vật của ngươi à?”
Tào Tương khoác vai Vân Lang cười ha hả:
- Huynh đệ tốt là để dùng mà, ha ha ha.
Khó khăn lắm mới tới được Hồng Đài, Vân Lang thấy mình sắp chết vì nóng rồi, đi liền mười mấy dặm đường dưới trời nắng chang chang, đã lâu lắm rồi y chưa phải chịu khổ như thế.
Hồng Đài kỳ thực là một cái đồi đất được cắt gọt bốn phía vuông vức, bên ngoài chất đá xanh.
Nghe nói trước kia nơi này vốn là một ngọn núi, Thủy hoàng đế dọn hết xung quanh, để lại một ngọn đồi lẻ loi, xây cung điện trên đó, Vân Lang cảm giác đứng trên Hồng Đài nhìn xuống chắc là có cảm giác "Lên Thái Sơn thấy thiên hạ nhỏ".
“ Biểu ca.”
Một giọng nói nhỏ nhẹ rụt rè từ sau lưng truyền tới, ở nơi hoang vu thế này càng dễ khiến người ta giật mình.
Người Lưu gia đều quen đánh lén như thế.
Tào Tương đang mệt gật chết đứng thẳng lên cười sang sảng:” Dương Lợi, biểu ca tới thăm muội đây, khí sắc muội gần đây tốt hơn nhiều đấy.”
Vân Lang quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy thanh y nữ tử gầy gò đang uyển chuyển nhún mình thi lễ.
“ Đa tạ biểu ca.” Thiếu nữ đang nói dở nhìn thấy Vân Lang vội nấp sau lưng Tào Tương, cứ như thỏ con nhút nhát, thấy cái gì cũng sợ hãi, đâu có chút khí thế nào của Trưởng công chúa Đại Hán.
Tào Tương nắm tay thiếu nữ ôn nhu nói:” Y là Vân Lang mà biểu ca từng kể với muội, y là tên dã nhân lớn lên trong núi, không hiểu lễ số, muội đừng sợ, có biểu ca ở đây, y không dám vô lễ đâu.”
Vân Lang cố nén kích động muốn bóp chết Tào Tương, thi lễ với nàng công chúa nhát như thỏ.
“ Thì ra là huynh trưởng, Vân hầu có thể gọi Dương Lợi là Lưu Đang.”
“ Hì hì, có phải khi sinh ra muội khóc rất vang không, như tiếng chuông ấy, nên bệ hạ đặt tên muội là Lưu Đang?”
Chưa bao giờ bị người ta trêu chọc như thế, lại là nam tử trưởng thành, Lưu Đang xấu hổ hết sức, nửa thân người vừa từ sau lưng Tào Tương nhô ra đã vội rụt vào.
“ Là ngọc bội leng keng, không phải tiếng chuông.” Tào Tương trừng mắt với Vân Lang, sau đó quay sang Lưu Đang:” Đã bảo muội mà, y là dã nhân, đừng chấp.”
Vân Lang lắc đầu quay đi, tiếp tục ngắm Hồng Đài hùng vĩ, không để ý tới đôi cẩu nam nữ nữa.
“ Muội xem ta mang cái gì tới cho muội này.”
“ Oa, là chuông, cho muội à?”
“ Đương nhiên rồi, ta mời thợ giỏi dùng bạc trắng làm ra đấy, muội treo ở cửa sổ, gió thổi qua kêu leng keng, giống như ngoài cửa sổ có người gọi tên muội ấy.”
“ Nhất định là dễ nghe lắm, đa tạ biểu ca.”
“ Hắn có ý không tốt đâu.” Vân Lang đột nhiên quay lại:” Năm xưa Lữ hậu chấp chính, Thích phu nhân, Hàn Tín cùng rất nhiều người chết ở đây, âm hồn của họ vốn lượn lờ không tan, mà chuông lại là thứ chiêu hồn ...”
Lưu Đang hét lên kinh sợ, Tào Tương bổ nhào về phía Vân Lang.
Thấy hai vị đường đường hầu gia, thanh niên tài tuấn đấm đá nhau thùm thụp như lưu manh, Lưu Đang ở bên cười tới không đứng lên được.
Ở nơi hoang vắng này, hai người đánh nhau một trận, coi như phát tiết hết khó chịu trong ngày.
Vân Lang dựa vào tường thở hồng hộc chỉ Dương Lợi:” Ta biết mà, dám cùng cung nhân sống ở Nguyệt Thất, sao có thể là người nhát gan. Đêm khuya vắng vẻ, một mình đài cao, không phải là người có chí lớn cũng là người cao ngạo.”
Tào Tương cũng chẳng tỏ ra quá bất ngờ, cười lớn:” Mẫu thân cũng nói nữ nhân Lưu thị chẳng có bản lĩnh gì, chỉ được cái to gan.”
Lưu Đang che miệng cười:” Biểu ca bị phụ hoàng muội áp chế quá thảm, nếu muội không cúi đầu, sợ biểu ca không thích muội nữa.”
“ Biểu ca muội tuy bất tài, cũng là hào kiệt từng trải.” Vân Lang nói:
“ Vậy thì Lưu Đang thỉnh tội biểu ca.”
Dáng vẻ thi lễ của Lưu Đang rất đẹp mắt, thiếu nữ mười hai mười ba, gương mặt non nớt, nhưng thu lại vẻ rụt rè đóng giả, thấy phần nào khí thế công chúa.
“ Đáng lẽ muội không nên lừa ta.” Tào Tương làu bàu:
Dương Lợi đỏ mặt:” Không lừa sao biết tấm lòng biểu ca.”
Đúng là đôi cẩu nam nữ mà, Vân Lang thấy mình sai lầm khi theo Tào Tương.
Khi Vân Lang và Tào Tương leo lên Hồng Đài cao bốn mươi trượng thì không còn bận tâm tới bất kỳ thứ gì nữa, chỉ muốn có ngụm nước uống.
Lưu Đang cũng lên Hồng Đài mà mặt không đỏ, thở không gấp, bước chân nhẹ nhàng, tiểu cung nữ đi theo cũng không có vẻ gì là vất vả.
Vân Lang mệt lắm rồi, dựa vào lan can, tức giận nói:” Ta không tin bệ hạ lên Hồng Đài cũng bước đi, càng không tin Thủy hoàng đế lên Hồng Đài dùng chân, ta không tin nhất là muội ngày nào lên xuống cũng dùng chân.”
Tào Tương sức cùng lực kiệt lào khào:” Ta cũng không tin.”
“ Có đường trượt, chỉ cần bước vào giàn giáo, có lực sĩ quay bàn kéo, thế là lên xuống tự nhiên, biểu ca và Vân hầu là võ tướng uy phong, chẳng lẽ sợ chút độ cao này à?”
Vân Lang và Tào Tương nhìn quanh, nhanh chóng thấy được cái hoạt đạo kia, Vân Lang rùng mình:” Biểu muội của ngươi để ngươi đi bộ leo lên mới thực sự là thương ngươi đấy.”
“ Vì sao?”
Vân Lang chỉ cái bàn tời buộc dây thừng lớn:” Lực sĩ mà trượt tay một cái là chết chắc.”
Tào Tương bám vào lan can nhìn phòng ốc cây cối phía dưới mà hít một hơi khí lạnh:” Sao bệ hạ cũng dùng thứ này?”
Lưu Đang cười khúc khích:” Phụ hoàng khi lên ngắm sao đều ngồi bộ liễn, cái đường trượt này dùng đưa thức ăn, đôi khi cũng dùng để chở người. Lần trước sứ thần nước Dạ Lang lên đây bằng đường trượt sợ tới tái mặt.”
Vân Lang hứng thú, đó là quốc gia cổ xưa lắm rồi, câu thành ngữ Dạ Lang tự đại từ cái quốc gia đó mà ra:” Người Dạ Lang từng tới đây à?”
“ Đúng thế, còn cả Điền Quốc nữa, sứ thần Dạ Lang khẩu khí rất lớn, trước mặt phụ hoàng cứ luôn mồm nói Dạ Lang giàu có ra sao, nói mỗi lần đại hội múa trăng, chín thành mười tám trại của Dạ Lang quốc sẽ dâng lên vô số vàng cám, quốc vương của họ thích sai võ sĩ đổ từ trên vách núi xuống như thác, khi đó vạn dân sôi trào. Sứ giả Điền Quốc càng ngông cuồng, ngay trước mặt phụ hoàng chê bai hoàng cung Hán gia rách nát, nói bọn họ có nhiều Chu Sa tới có thể nhuộm đỏ cả sông.”
Vân Lang bình thản như không hỏi:” Bệ hạ không giận chứ?”
Lưu Đang lắc đầu:” Phụ hoàng rất cao hứng, còn liên tục mời rượu sứ giả.”
Tào Tương bật cười:” Nếu ta ở đó cũng nhiệt tình mời rượu họ.”
Lưu Đang còn quá nhỏ, quốc quân đại sự không hiểu, cũng không biết phụ hoàng mình là người thế nào. Hai tên sứ thần ngu xuẩn, lại dám khoe của trước mặt Lưu Triệt đã nghèo phát điên.
Qua những lời tán gẫu với Lưu Đang, hai người hiểu vì sao đang đối diện với nguy cơ tài chính mà Lưu Triệt vẫn muốn vỗ về Hung Nô, vì sao hai đại đầu mục Tú Ý sứ giả bỗng bị đầy đi Lĩnh Nam.
Hai vị này chắc chắn đang dẫn đại quân trú ở tây nam đi tìm tài phú hai vị sứ giả khoe khoang, cướp bóc luôn luôn là đường kiếm tiền nhanh nhất.
Vân Lang và Tào Tương ở Hồng Đài bồi tiếp Lưu Đang trải qua một buổi chiều vui vẻ, Vân Lang lời hay ý đẹp, Tào Tương hài hước học, Lưu Đang cười không ngớt.
Đợi khi cung nhân dìu Lưu Đang chơi tận hứng đi nghỉ, hai người họ dẫm lên tịch dương rời Trường Lạc cung.