Vừa leo lên xe ngựa là Vân Lang và Tào Tương không muốn cử động nữa, chân tay bủn rủn, xương khớp toàn thân như muốn rời ra, nhìn nhau cười khổ, năm xưa vào Vũ Lâm quân huấn luyện hơn thế này nhiều, giờ có thế mà đã không chịu nổi rồi.
“ Kỳ thực cữu cữu ngươi sông không tới mức quá khó khăn phải không? Tất cả là bày trò thử người ta.”
“ Tất nhiên rồi, là hoàng đế chỉ huy trăm vạn quân, làm sao sống quá khó khăn được, không cướp đoạt của bách tính là nhân từ lắm rồi, đối lại ở quốc gia khác đã là tử thần đòi mạng.”
Hai người nói chuyện câu được câu chăng, không biết là ai ngủ trước, rồi người kia cũng ngủ theo. Hôm nay đi mấy chục dặm đường, lại leo lầu cao như thế, dù sao mục đích cũng đạt được, Lưu Đang không phải là kẻ yếu.
Xe ngựa đưa bọn họ tới phủ Trưởng công chúa, rửa ráy xong là ngủ luôn.
Trường Bình gần đây theo một người Tây Vực đen như than học một loại tâm pháp kỳ quái, nghe nói học được có thể kéo dài tuổi thọ, trường sinh bất lão.
Vân Lang không hứng thú lắm với pháp môn từ Thiên Trúc truyền tới, có lẽ Phật giáo có ý nghĩ tích cực nhất định với con người, song y cũng không thích.
Y không tin, không có nghĩa là người khác không tin, ít nhất thì vị Thiên Trúc Thác Bát Tăng đã lấy được lòng tin của Trường Bình.
Buổi sáng thức dậy, Vân Lang tản bộ trong hậu hoa viên, vừa vặn gặp được vị Thiên Trúc Thác Bát Tăng tên là Lạp Xá. Ông ta đứng im trước rừng trúc, tựa hồ đang lắng nghe riếng xào xạc trong rừng trúc truyền ra, rất tập trung, khuôn mặt đen đùa mang nụ cười hạnh phúc, toàn thân tựa hồ đã hòa vào một thể với rừng trúc.
Một tiếng chim kêu tựa hồ đánh thức Lạp Xá, ông ta mỉm cười với Vân Lang, sau đó thi lễ rời đi.
Vân Lang hết sức cảm khái, đây là lần đầu tiên y gặp Thiên Trúc tăng, có lẽ cũng là lần đầu tiên y gặp được một vị cao tăng.
Lúc ăn sáng Vân Lang thấy trước mặt Trường Bình chỉ có cháo đơn giản, không có chút đồ ăn mặn nào, liền đẩy đĩa thịt trâu tới, nói:” Mẫu thân là người luyện võ, ngàn vạn lần không thể thiếu thịt.”
Trường Bình cười:” Gần đây dạ dày không tốt, ăn chút cháo thanh đạm điều dưỡng, rất tốt.”
“ Hài nhi còn cần mẫu thân chiếu cố, vạn vạn lần đừng chìm đắm trong học thuyết Thiên Trúc mà quên hài nhi và Tào Tương.”
“ Ngươi nói về Lạp Xá?”
Vân Lang gật đầu:” Vừa rồi hài nhi thấy Thác Bát Tăng nghe trúc, không ngờ hài nhi bị thu hút, gần như lún vào đó, trong lòng thấy hạnh phúc vô cùng, lười nhác chẳng muốn làm gì nữa.”
“ Không phải bình thường ngươi cũng lười nhác chẳng làm gì đó sao, bao học vấn hay của Khoa kỹ Tây Bắc thì chỉ biết qua loa, ăn uống chơi bời thì tinh thông không ai bằng. Ai cũng nói A Tương là tên hoàn khố lớn nhất Đại Hán, ta thấy đó phải là ngươi mới đúng.”
Ở triều Hán, mẫu thân tương đối hung dữ, ví như mẫu thân của Tiêu Trọng Khanh, ví như mẫu thân của Vân Lang và Tào Tương, quyền lực của phụ thân và mẫu thân tương đối ngang nhau, phụ thân thì ra ngoài kiếm ăn, lao dịch, chiến đấu, nên mẫu thân trông nhà dạy con thường là dữ hơn.
Trường Bình khả năng thấy chỉ mắng Vân Lang mà bỏ qua Tào Tương thì không công bằng, nên ném đũa vào đầu Tào Tương.
Tào Tương trừng mắt với Vân Lang một cái, đặt đũa xuống bàn, im lặng ăn tiếp.
Từ khi Vệ Thanh tới Long Thành, tính khí của Trường Bình rất tệ, lúc nào cũng lo có chuyện không hay xảy ra, lại mới xảy thai, nên Tào Tương thấy phải thông cảm cho mẫu thân.
“ Mai hài nhi mời mẫu thân tới Nhạc Du Nguyên săn bắn, mẫu thân thấy sao?”
“ Bây giờ ta không thích sát sinh, hai đứa sau này cũng không được tham gia hoạt động giết hại chúng sinh như săn bắn.” Trường Bình lạnh lùng từ chối lời mời của nhi tử chuẩn bị đi:
Vân Lang vội nói:” Mẫu thân đã không thích đi săn, không bằng tới nhà hài nhi ở vài ngày, để Tiểu Trĩ điều dưỡng cho mẫu thân. Gần đây người Tuyền Cơ Thành dùng tam thất làm ra mấy loại dược hoàn, công hiệu không tệ, có khả năng kéo dài tuổi thọ.”
Trường Bình do dự một lúc mới gật đầu:” Được rồi, mai tới Thượng Lâm Uyển, Lạp Xá đại sư cũng đi.”
Mai Trường Bình tới Vân thị, coi như là viếng thăm vô cùng chính thức, Vân Lang phải về trước, chuẩn bị đón mẫu thân tới.
Trước kia Vân Lang không chú ý tới chi tiết nhỏ này, Trường Bình muốn tới là tới, muốn ở lại là ở, không cần chuẩn bị, y thấy như thế càng giống người nhà.
Trường Bình cũng không để ý, nhưng Tào Tương mỗi lần đón tiếp mẫu thân tới nhà long trọng vô cùng, khiến Tống Kiều cảm thấy mất mặt, cảm giác so với Tào thị, nhà mình như ổ dã nhân chưa khai hóa, chẳng có lễ tiết gì.
Thế nên Tống Kiều quyết định lần sau mẫu thân tới là phải thể hiện được năng lực động viên cường đại của Vân thị.
Vân Lang không nghĩ đây là cơ hội, phong phạm quý tộc không phải một quý tộc mới nổi như Vân thị có thể học được, lần này bày vẽ nghênh tiếp Trường Bình, thế nào cũng gây ra rất nhiều trò cười.
Nhưng mà kệ đi, chỉ cần Tống Kiều, Trường Bình cao hứng là đủ.
Ra ngoài cửa Vân Lang đột nhiên nhớ ra nghi trượng nhà mình không đầy đủ, khi phong hầu hoàng đế cho Vân thị chế tạo nghi trượng, bản vẽ cũng cấp rồi, nhưng mà y thuận tay ném đi đâu đó, mấy năm qua chưa dùng lần nào.
“ Này cho ta mượn nghi trượng đi.”
Tào Tương nhìn chằm chằm Vân Lang nói lớn:” Ngươi mượn lão bà của ta cũng được, chứ nghi trượng thì không được.”
“ Vì sao?” Vân Lang trừng mắt:
“ Vì ngươi không đủ tư cách, nhà ta là triệt hầu, ngươi là quan nội hầu, dùng nghi trượng của ta, cữu cữu ta chém chết ngươi.” Tào Tương lên mặt khinh bỉ:” Gia tổ nhà ta từng làm tể tướng, cho nên nghi trượng có tiết, gia tổ nhà ta từng cứu hoàng đế, nên thêm bạch ngọc, gia tổ nhà ta là khai quốc hầu, có thêm một đôi bình sơn, gia tổ nhà ta bốn lần thay thiên tử tuần thú, có thêm hai tiết việt ....”
Nói tóm lại theo ý Tào Tương là Vân thị có phấn đấu cả đời cũng không bằng cái móng chân nhà hắn, Vân Lang thẹn quá hóa giận, nổi cáu:” Đồ keo kiệt, không cho mượn thì thôi, lải nhải làm chó gì?”
Đứa con chưa ra đời của Trường Bình không còn, đó là đả kích trí mạng với nàng, từ lâu nàng hi vọng sinh cho Vệ Thanh một đứa con, biểu trưng nàng làm tròn thân phận thê tử, không phải chỉ là công cụ chính trị băng giá, khó khăn lắm mới hoài thai, rốt cuộc không giữ được.
Không có đấu tranh chính trị quỷ dị, không có ân oán hào môn làm người ta ghê tởm, đứa bé cứ như thế hết sức tự nhiên mà không còn nữa.
Khi đó còn chưa thành hình.
Sau khi xảy ra chuyện, Dược bà bà ở bên cạnh Trường Bình, nhưng chẳng tốt lên, theo lời Dược bà bà, bản thân không muốn khỏe lên thì không ai giúp được.
Trường Bình rất kiên cường, mạnh mẽ, từ đầu tới cuối không nhỏ một giọt nước mắt, không tỏ ra khác gì thường ngày, nhưng bi thương âm thầm ngấm sâu vào cả tòa phủ Trưởng công chúa xa hoa.
Vân Lang và Tào Tương sở dĩ tới phủ Trưởng công chúa ở để chịu ngược đãi, hi vọng làm giảm bớt thống khổ của mẫu thân.
Thân là Trưởng công chúa, là tấm gương đạo đức ít ỏi của Hán thất, tùy tiện trút giận lên phó dịch hay chính sự là không thích hợp, chỉ trút lên Vân Lang và Tào Tương thì không sao ...
Theo Hán luật, mẫu thân vô ý đánh chết nhi tử không phải là vấn đề lớn.
Giữa đường đi Trường Binh gặp phải Mạnh Đại, Mạnh Nhị, bọn họ mỗi người cưỡi một con lừa rất lớn, người thì bế con vịt đen già tới vẹt mỏ, người thì bế đứa bé xinh xẻo bụ bẫm.
Còn về phần Tiểu Trùng, một mình ngồi trên cái xe ngựa xa hoa quá thể đáng, nhàn nhã ăn bánh, uống nước dưa hấu.
Xe ngựa nhà họ thậm chí xa hoa hơn cả xe của Trường Bình.
Không ai để ý tới quan viên hai nghìn thạch nhỏ bé lại ngồi xe ngựa quy cách như của hoàng đế, vì xe này do hoàng đế tặng Mạnh Độ, tuy chỉ là xe cũ, nhưng phần tình nghĩa biểu đạt không nghi ngờ.
Cùng với tuổi tác ngày càng nhiều lên, Lưu Triệt ngày càng thích kẻ ngốc ... Đối Mạnh thị càng quan tâm, với Vân thị thì khịt mũi, đối với huân quý thì xa hoa hống hách thì mang thái độ giết bớt kẻ nào tốt kẻ nấy, đối với văn võ bá quan hà khắc như bà bà vô lý nhất trên đời đối xử với tức phụ.