Trưởng công chúa xuất hành, xe ngựa của Mạnh thị dù do hoàng đế tặng cũng không thể di ngang hàng, cho nên cả nhà bốn người bọn họ và mười mấy phó dịch nha hoàn đứng bên đường đợi nghi trượng của Trưởng công chúa đi qua.
Trường Bình dừng xe lại mở cửa sổ hỏi Mạnh Đại:” Đó là con của ngươi à?”
Mạnh Đại bế nhi tử gật đầu liên tục.
“ Đưa con cho ta.”
Mạnh Đại lắc đầu ngay, bế con càng chặt, chỉ cần Trường Bình còn đòi đứa bé, hắn chuẩn bị chạy.
Trường Bình nở nụ cười đầy ác ý:” Ai sinh con cho ngươi?”
Mạnh Đại chỉ Triểu Trùng đứng bên xe ngựa:” Tiều Trùng sinh đấy.”
Nụ cười trên mặt Trường Bình càng đậm, chỉ Mạnh Nhị nói:” Ta nhớ Tiểu Trùng gả cho Mạnh Nhị phải không?”
Mạnh Đại thấy Trường Bình rất thông minh, lại gật đầu.
“ Nếu gả cho Mạnh Nhị, vì sao sinh con cho ngươi?”
Mạnh Đại hoang mang, vẫn khẳng định:” Là con của thần.”
“ Vậy là thê tử của đệ đệ ngươi sinh con cho ngươi?” Trường Bình nói rõ từng chữ:
Mạnh Đại quá không hiểu, nhưng thấy đau lòng:” Người khác không sinh con cho thần.”
Nghe Mạnh Đại nói thế, Mạnh Nhị há miệng cười rất vui vẻ, Tiểu Trùng vừa thẹn vừa giận, vội chạy tới thi lễ:” Đứa bé là dân nữ sinh cho Mạnh Nhị, lo đại bá cô khổ, liền giao cho đại bá nuôi, tương lai có người chiếu cố.”
Mạnh Nhị bế còn vịt nói tiếp:” Đúng đấy, sau này còn sinh nhiều lắm, con đực cho hết đại ca, chỉ nuôi con cái, như thế sẽ càng có nhiều con …”
“ Ta không phải là vịt.” Giọng Tiểu Trùng cao cút lên:
“ Ồ, ra là thế, Mạnh Đại đưa cho ta xem con của ngươi.”
Thấy Tiểu Trùng gật đầu rồi, Mạnh Đại mới giơ nhi tử lên đưa Trường Bình, hai mắt không rời đứa bé.
Đứa bé rất sạch sẽ, có mùi sữa đậm, Trường Bình nhìn bộ ngực nhô cao của Tiều Trùng, mắt đỏ hồng, ôm đứa bé một lúc rồi trả lại:” Đứa bé rất tốt, không ngốc như cha nó, nuôi dạy khéo, tương lai Mạnh thị sẽ phú quý.”
Tiểu Trùng bế con rối rít cảm tạ, có câu này rồi, về sau đứa bé lớn lên gặp chuyện gì không qua được, có thể cầu viện Trường Bình.
Bằng vào câu nói đó, không biết bao người đại dài cổ không được.
Trường Bình phất tay, xe ngựa tiếp tục đi, Tào Tương đội nón cưỡi ngựa, đi qua bên người Mạnh Nhị hỏi nhỏ:” Ba ngươi ngủ thế nào, cùng nhau à?”
“ Ta muốn, đại ca cũng muốn, nhưng Tiểu Trùng và mẫu thân không đồng ý.”
Tiểu Trùng đâu sợ Tào Tương, nghe hắn hỏi thế thì lạnh lùng nói:” Nghe kể hầu gia ngài thích cùng bằng hữu ngủ với một nữ nhân, Mạnh thị không có.”
Tào Tương sờ mũi không nói thêm nữa, tính hỏi tội Vân Lang sau.
Hai thanh qua dát vàng, hai lưỡi búa vàng rực, hai chiến kỳ mới toanh, mười sáu giáp sĩ, đó là toàn bộ nghi trượng của Vân thị.
Một đám người như thế đứng bên đường hết sức gây chú ý, thương cổ qua đường đều hành lễ, sau đó cúi đầu đi vòng qua bên nghi trượng.
Tống Kiều đắc ý lắm, Vân Lang xấu hổ vô cùng.
Nghi trượng của Trưởng công chúa xuất hiện trên đường, nghi trượng của Tào thị ngay phía sau hết sức đầy đủ, đương nhiên cũng hoành tráng hơn Vân thị nhiều, khiến Vân Lang rất muốn bóp chết Tào Tương đang nhe răng cười.
Trường Bình rất hài lòng, đưa tay vuốt ve chiến kỳ:” Đều là thứ lấy máu đổi được.”
Thấy Vân Lang vẻ mặt ủ rũ, cười:” Năm xưa tằng tổ Tào thị xuất hành chỉ có cái xe trâu, vài năm nữa, ai anh hùng ai vô dụng sẽ thấy, nó ấy à, bỏ đi vang quang tổ tiên thì còn lại cái gì?”
Mọi người tiền hô hậu ủng xúm quanh Trường Bình tiến vào Vân thị, Lạp Xa có vẻ rất hứng thú với kiến trúc độc nhất vô nhị của Vân thị, tự tách mình khỏi đại đội đi xem, Bình Già khéo léo ngăn cản.
Chịu ảnh hưởng của Vân Lang, người Vân thị không thích kẻ mang phong cách thần côn xuất hiện, có lần mấy tên tướng thuật định lượt lờ quanh Vân gia trang giả thần giả quỷ thu hút sự chú ý của người giàu có bên trong, bị trẻ con nhặt đất đá ném cho ôm đầu chạy mất.
Trước kia gia chủ và mấy vị hầu gia còn công khai tuyên bố mời thuật sĩ tới yểm chết mình, được nghìn lạng vàng, bao năm qua rồi, tới nay ai nấy đều khỏe mạnh như thường, ngược lại thuật sĩ bị chế nhạo sỉ nhục đủ đường thì đếm không xuể.
Sau khi đi qua đại môn Vân thị, thị vệ nghi trượng dừng lại, tới ngoại trạch Vân thị, một bộ phận tùy tùng thị nữ dừng lại, Lạp Xá cũng thế, ngồi xuống gốc thông đả tọa tĩnh tâm.
Tiến vào nội trạch của Vân thị, bên cạnh Trường Bình chỉ có bốn thị nữ, hai Kháo Sơn phụ, thêm vào Tào Tương.
Lầu các bên trái vốn chuẩn bị sẵn cho Trường Bình, nơi này có chiếc cổ cầm, Trường Bình đi qua thuận tay gẩy một cái, tiếng đàn trầm trầm vang lên, cho thấy nàng rất mạnh tay.
Tống Kiều bê bình ngọc, Tô Trĩ bê khay gỗ đi lên.
Trường Bình mệt mỏi lắc đầu:” Ta không uống trà.”
Tống Kiều nói:” Đây không phải trà, mà là rượu đào hoa”
“ Ta không uống rượu.”
“ Vậy thì để cho A Kiều quý nhân lát nữa uống, thiếp thân cùng mẫu thân uống nước quả.”
Trường Bình nghe vậy nhướng mày lên, thái độ thay đổi hẳn:” A Kiều tới à?”
“ Vâng ạ.”
“ Vậy đổi rượu mạnh cho ta.”
Từ rất lâu rồi, có lẽ từ nhỏ, Trường Bình không thích A Kiều, tương tự, A Kiều cũng không thích Trường Bình.
Chỉ cần hai người bọn họ ở cùng một chỗ, cho dù là Lưu Triệt cũng phải trốn xa.
Khi A Kiều lên làm hoàng hậu, Trường Bình gần như dùng hết tâm cơ kéo A Kiều xuống, vì thế không tiếc công sức bồi dưỡng Vệ Tử Phu tiếp cận hoàng đế, cuối cùng thành công lôi A Kiều rời khỏi bảo tọa hoàng hậu.
Ai cũng nghĩ số phần A Kiều vậy là đã được định đoạt, không ngờ nàng thông qua nỗ lực không ngừng nghỉ, lấy lại được mọi thứ đã mất, thậm chí vì không phải hoàng hậu, địa bàn ảnh hưởng của A Kiều lớn hơn nhiều, không giới hạn ở hậu cung cũng không cần dựa vào tình cảm của hoàng đế.
Một thân trường bào đỏ rực vô cùng chói mắt, A Kiều như cơn gió lốc đỏ cuốn vào phòng Trường Bình.
“ Đầu thu mà ăn mặc như thế không sợ nóng sao?” Trường Bình cầm chén rượu lên thong thả vừa uống vừa mỉa mai.
A Kiều một tay hất trường bào lên, xoay người ngồi đối diện với Trường Bình, nhìn chăm chú:” Nghe nói tỷ tỷ, trai già muốn sinh châu, cuối cùng không thành.”
Rầm một tiếng, cái chén trong tay Trường Bình vỡ nát, những người còn lại ở trong phòng đều toát hết mồ hôi, mặc dù đã lường trước A Kiều tới sẽ không có lời nào tốt đẹp, nhưng không ngờ vừa câu đầu đã khiến người ta đau tim như thế.
A Kiều coi như không thấy, cười lớn:” Cuộc đời khó nói trước điều gì, nhớ năm xưa tỷ tỷ còn chê cười ta là phượng hoàng không đẻ được trứng.”
Trường Bình đính chính:” Gà, ta nói là gà mái, đừng tự dát vàng lên mặt.”
“ Cuối cùng ta vẫn đẻ ra trứng, còn là trứng vàng hoàng gia.”
Nghe tới đó Tào Tương cướp đường bỏ chạy, Vân Lang theo sát gót, bỏ lại hai lão bà ngồi im thít trong góc phòng không hé răng lời nào.
Vân Lang luôn cho rằng hiện giờ ba nữ nhân đáng nể nhất của Hán triều là A Kiều, Trường Bình và Lưu Lăng, trong thân thể ba người đều chảy dòng máu Lưu thị.
Mạnh mẽ, cứng cỏi, kiên cường, hơn nữa còn có chí hướng lớn.
Kỳ thực cả ba đều sinh nhầm giới tính, nếu như đều hóa thân thành nam tử, trời mới biết thiên hạ này sẽ sinh ra thứ sóng gió gì.
Cho dù thân là nữ nhân, bọn họ vẫn là hào quang chói mắt ở thời đại này, thế nên có thể đánh thức được hổ mẹ chỉ có thể là sư tử cái mà thôi.
Hai huynh đệ ở ngoài nghe trộm thêm được vài câu co cẳng chạy, chiến trường này không phải chỗ họ có thể xen vào.
.......
Hôm nay dừng ở đây nhé.