Coi như giải quyết được một phen tâm sự, gặp A Kiều rồi, Trường Bình chắc chắn phấn chấn hơn nhiều, nhưng Vân Lang vẫn còn tâm sự khác không ai giúp được:” Chúng ta phải làm sao đây, không thể mỗi lần gặp cữu cữu ngươi đều chỉ có thể bó tay chịu trói được, lần trước bệ hạ sai hoạn quan kéo ngươi đi như kéo lợn đi giết mổ, ta bất lực kéo ngươi lại bi thương thế nào ngươi biết không?”
Tào Tương cười méo xẹo:” Nhưng làm cách nào được, nếu ngươi muốn có quyền thế để cữu cữu ta không thể đối xử tùy tiện với ngươi thì chết càng nhanh, nhiều năm qua cữu cữu ta đã đem giang sơn biến thành khối sắt rồi.”
Vân Lang hậm hực:” Ít nhất làm thế nào không tới mức bị người ta muốn đánh là đánh chứ?”
“ Ta nói rồi đấy, thế thì phải chuẩn bị sẵn sàng bị chặt đầu đi, dù sao thủ đoạn ngự hạ của cữu cữu ta là thế, không phải đánh thì giết, không có lựa chọn thứ ba đâu.”
Tào Tương nói chẳng sai chút nào, dù là Lưu Triệt trên lịch sử, hay Lưu Triệt mà Vân Lang biết đều là người như thế, không giả dối, không quanh co, muốn thiến ngươi là thiến ngươi, nói giết cả nhà ngươi là chẳng đợi tới ngày hôm sau.
Theo lý thuyết mà nói Lưu Triệt có toàn bộ đặc điểm của một tên hôn quân, tàn bạo, háo sắc, hiếu chiến, kiêu cuồng, xa hoa vô độ, đáng lẽ giang sơn của hắn phải như nến tàn trước gió ... Vậy mà chuyện hết sức hoang đường là giang sơn của hắn lại vững như tường đồng.
Tên này khác hôn quân ở điểm duy nhất, đó là biết nhìn người, dùng người, đó là bản lĩnh lớn nhất của hắn.
Có bản lĩnh đó, dù giết chết rất nhiều người, hắn có thể thuận tay kiếm được càng nhiều người lợi hại hơn để sử dụng, dù làm rất nhiều chuyện không kiếp, nhưng hắn vẫn có đám đại thần giúp chỗ đỡ giang sơn.
Vì thế đại quân hắn lên chiến trường đánh đâu thắng đó, văn thần của hắn dồn hết tâm lực bảo vệ hình tượng bầu trời sắp sụp đổ của hắn, hóa giải vô số nguy cơ một cách lặng lẽ.
Nghĩ tới đó miệng Vân Lang đắng nghét.
Đã thế y còn cùng A Kiều, Tào Tương, Trường Bình không ngừng giúp Lưu Triệt kiếm tiền, khiến hắn càng có vốn liếng điên cuồng.
Cứ như thế gian này kiếp trước đều nợ Lưu Triệt, còn là món nợ trả không hết.
Vân Lang không biết mình có chịu nổi đến khi kế hoạch của mình thành công không, có khi mình điên trước rồi.
…………… ………………..
Lưu Triệt lúc đó đang ở Vị Ương cung, trong lòng ôm một mỹ nhân trần truồng, ngây ra nhìn bầu trời xanh lam tới nhức mắt bên ngoài.
Lý Cơ thẽ thọt bên tai:” Bệ hạ, bên ngoài mặt trời lên cao, âm đi dương tới, là lúc tốt nhất để sinh hoàng tử ...”
“ Nàng đã có hoàng tử Đán rồi, chưa biết đủ sao?”
Lý Cơ cười khẽ:” Chỉ cần là cốt nhục của bệ hạ, càng nhiều càng tốt.”
Lưu Triệt bỗng nhiên thô bạo đẩy người trong lòng ra, quát hỏi Tùy Việt:” Chưa có tin tức à?”
Lý Cơ thấy hoàng đế bắt đầu hỏi tới chính sự, hoảng hốt nhặt áo sa dưới đất lên, vội vàng chạy vào hậu điện, nàng biết lúc thế này, hoàng đế tuyệt đối không hứng thú chuyện nam hoan nữ ái.
Tùy Viện đợi Lý Cơ hoàn toàn biến mất rồi mới đi tới chắp tay nói:” Hiện giờ A Kiều quý nhân đang cùng Trưởng công chúa uống rượu.”
Lưu Triệt thở dài nhắm mắt lại lẩm bẩm:” Chỉ nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi, gần thì nhờn, xa thì oán.”
Tùy Việt quỳ sát đất không dám nói gì.
“ Vậy là Lý Quảng đã chiến tử?” Một lúc sau Lưu Triệt lại hỏi:
Tùy Việt run run nói:” Chiến báo của Đại tướng quân đã xác nhận rồi, Lý tướng quân trúng tên lạc ở Long Thành qua đời.”
“ Lý Quảng cả đời cùng Hông Nô đánh nhau hơn bảy mươi trận lớn nhỏ, dũng mãnh dị thường, nhưng vận khí không tốt, công tội nửa nọ nửa kia, trẫm muốn phong hầu cho ông ta cũng không có lý do đủ thuyết phục. Vốn cho rằng trận đại chiến này sẽ giúp Lý Quảng tròn mộng phong hầu, không ngờ nhận được tin dữ này ...”
Tùy Việt nói thêm:” Bệ hạ, trận chiến này quân ta tổn thất thảm trọng, xuất chinh tám vạn tinh kỵ, sau ác chiến chỉ còn bốn vạn, hai mươi vạn bộ tốt cũng tổn thất quá nửa, hai mươi vạn trâu ngựa chỉ còn ba vạn, Đại tướng quân dâng tấu hi vọng có thể ban sư về triều, dưỡng sức lần nữa đánh vào Mạc Bắc truy kích Hung Nô.”
Lưu Triệt phất tay:” Giao cho tể tướng phủ, thái úy phủ quyết định, trận chiến Long Thành, trẫm hao binh tổn tướng rồi.”
Tùy Việt thấy hoàng đế đã có thoái ý, thầm thở phào, từ khi Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh xuất kích, trong nước không ai không run sợ, may mà Hoắc Khứ Bệnh gần như đao không dính máu khiến Hồn Tà vương quy thuận, người trong nước mới yên lòng hơn.
Nay tuy đại quân Vệ Thanh thương vong quá nửa, nhưng công chiếm được Long Thành, ép Hung Nô lui về Mạc Bác, sau trận này, trong vòng mười năm, Hung Nô khó lòng nam hạ.
Tùy Việt vội vàng ra ngoài, không lâu sau quay về, khẽ nói bên tai Lưu Triệt:” A Kiều quý nhân, Trưởng công chúa đều say rồi ạ ...”
Lưu Triệt buông một tiếng thở dài:” Say cũng tốt, say cũng tốt, trẫm muốn say một lần mà chẳng được. Thôi thì mọi người cùng say, Nguyên Thú, Nguyên Thú, năm này quá gian nan, say đi, quên đi, làm lại từ đầu.”
Lý Quảng chết rồi.
Vân Lang sau khi nghe tin dữ này hồi lâu không nói lên lời.
Người tới báo tang là Lý Vũ, đại nhi tử của Lý Cảm.
Lý Vũ còn nhỏ hơn Vân Âm hai tuổi, chưa hiểu gì về cái chết, mặc dù mặc áo tang nhưng vẻ mặt hết sức vui vẻ, trong khi gia thần Lý thị đều mong nó tỏ ra bi thương thì nó lại ôm chân Vân Lang đòi ăn bánh ngọt.
Đây là lần thứ hai Vân Lang nghe tin dữ từ Lý thị.
Lần đầu là hai năm trước, nhị ca của Lý Cảm là Lý Thục chiến tử ở Đại Thanh Sơn, còn một năm trước khi y tới Đại Hán, đại ca của Lý Cảm là Lý Đương Hộ chiến tử ở Bạch Đăng Sơn.
Lý Vũ vừa khoái lạc ăn bánh ngọt vừa thị uy với Vân Âm, trước kia nó toàn bị thiệt thòi, lần này nó ăn bánh, uống nước quả, còn Vân Âm chỉ có thể trơ mắt nhìn.
“ Thi cốt Lý tướng quân khi nào mang về?” Vân Lang hỏi gia thần Lý thị:
“ Khi gia chủ chiến tử rơi xuống ngựa, thi cốt không toàn vẹn, Đại tướng quân quyết định hỏa táng, mang tro về.”
Vân Lang quá hiểu ngã ngựa trong loạn quân có kết cục gì, nói là tìm thấy thi thể Lý Quảng, chẳng bằng nói là tìm thấy giáp trụ của ông ta, như thế hỏa thiêu là tốt nhất:” Phía bệ hạ có cho hậu táng không?”
“ Khi tiểu nhân dẫn thế tử tới Vân thị báo tang thì vẫn chưa nghe nói.” Gia thần có chút phẫn nộ:
“ Vậy Đại tướng quân ghi công mấy cấp?”
“ Sáu cấp ạ. Theo như gia tướng theo gia chủ truyền tin về, khi đó gia chủ suất lĩnh ba nghìn kỵ binh đột kích cánh trái của Hung Nô Hữu đại tướng Thiết Cừ Điêu Cừ Nam, chuẩn bị cắt đứt liên hệ của chúng với trung quân Hung Nô. Hai quân vừa giao phong, kỵ binh Hung Nô không địch được, khi địch sắp bị đánh tan thì đột nhiên ở phía Hung Nô có nỏ tiễn bắn dồn dập, gia chủ trúng tên, gia tướng muốn hộ vệ gia chủ về, nhưng trung quân Hung Nô tập kích, nên không ai về được.”
Vân Lang đấm bàn:” Lên tới tả thử trưởng rồi ... Đáng tiếc, cách quan nội hầu chỉ một bước chân.”
Gia thần bi thương lau nước mắt:” Trời không phù hộ Lý thị, biết làm sao.”
“ Vậy Lý Cảm sẽ kế thừa vị trí gia chủ Lý thị Lũng Tây?”
Gia thần Lý Cảm nghe vậy tức giận:” Gia chủ ở Hà Tây về ắt phong hầu, đáng lẽ đứng đầu Lý thị, nhưng lão trạch lại một lòng tiến cử trưởng tôn của trưởng phòng là Lý Lăng lên làm gia chủ. Một đứa nhãi con thì làm sao gánh được trọng trách chấn hưng Lý thị.”
“ Lý Lăng?” Vân Lang nghe cái tên này mà đầu óc bùng nhùng, đây đúng là nhân tuyển có thể kế thừa Lý thị, cũng là người khiến Lý thị bị chém cả nhà:
Bất kể tài hoa hay võ nghệ, Lý Lăng đều là nhân tuyển thượng thừa, hắn chỉ dùng năm nghìn bộ tốt kháng cự với tám vạn đại quân Hung Nô suốt ba tháng, cuối cùng lương cạn quân hết, đành vờ hàng, kết quả Lưu Triệt không nghĩ thế, nổi giận tru di tam tộc Lý thị.
Lý Lăng nghe nói gia tộc bị đồ sát, giả hàng thành hàng thật, chết già ở Hung Nô, kéo dài bi kịch của Lý thị từ thời tổ phụ.
Sự kiện này cơ bản đại biểu cho thời đại mù quáng của Lưu Triệt bắt đầu, Tư Mã Thiên vì nói giúp Lý Lăng mà bị hủ hình.
.