Than ôi!
Thời vận đổi thay sao !
Đường đời nhiều điên đảo
Phùng Đường dễ già lão
Lý Quảng khó phong hầu.
Lý Quảng khó phó hầu, đến cả ngàn năm sau người ta vẫn còn thở dài nuối tiếc cho Phi tướng quân Lý Quảng, Vân Lang đã làm hết sức rồi, y đã đưa cho Lý Quảng tấm bản đồ chi tiết nhất, đưa cho ông cả kim chỉ nam, Lý Quảng kịp tới nơi tham dự đại chiến, không bị lạc đường lỡ việc quân như trên lịch sử. Chẳng ngờ lại thành tấn bi kịch khác …
“ Nếu Vân hầu có thể giúp gia chủ nói tốt vài câu trước mặt bệ hạ, tiến cử gia chủ làm tộc trưởng Lý thị, gia chủ nhất định cảm kích bất tận.”
Vân Lang từ trong trầm tư tỉnh lại, lạnh lùng nói:” Đại sự cỡ này mà một tên gia thần có thể tự ý quyết định thay gia chủ sao?”
Gia thần Lý thị bị ánh mắt dữ dội của Vân Lang làm sởn gai ốc, không dám lắm lời.
Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm xuất chinh đều giao phó gia sự cho Vân Lang xử trí, nên Lý thị sau khi nhận được tin dữ liền tới Vân thị báo tang, đại sự trong nhà cũng do y định đoạt:” Về an bài chuyện đón tro cốt, chuẩn bị tang sự, cần báo quan thì báo quan, cần hậu táng xin hậu táng, trong thời gian tang sự, không nhắc tới chuyện Lý thị Lũng Tây, chớ để chủ tử ngươi mang ác danh ức hiếp phụ nhân trẻ nhỏ. Làm tang sự, có thiếu thốn gì cứ tìm Bình Già, hắn sẽ giúp ngươi.”
“ Chủ tử ngươi về ắt phong hầu, tầm nhìn không cần hạn hẹp như vậy, Lũng Tây Lý thị nhiều vẫn đề, tiếp nhận không có lợi gì, lại còn hại cho chủ tử ngươi. Nếu lão trạch đã tiến cử trưởng tôn kế thừa gia nghiệp, vậy là tốt nhất.”
Gia thần tuy bất mãn nhưng không dám cãi lại Vân Lang, bái tạ xong dẫn Lý Vũ vẫn còn quyến luyến rời đi.
Tống Kiều từ phía sau đi vòng tới:” Thiếp thân đã chuẩn bị mọi thứ cần cho tang lễ, giờ tới Lý thị một chuyến đây.”
Vân Lang gật đầu:” Nàng đi đi, không chỉ tới phủ Lý Cảm, cũng tới phủ Lý Quảng ở Dương Lăng ấp, lễ vật hậu một chút. Nghe nói nhà họ sống không dễ dàng, gặp Lý Lăng quan tâm một chút.”
Tống Kiều mắt đỏ hoe:” Lý tướng quân có tiếng dũng mãnh vô song, vậy mà còn chiến tử sa trường ...”
Vân Lang hiểu ý thê tử:” Nàng yên tâm, cho dù ta muốn thì bệ hạ cũng không cho ta lên chiến trường đâu.”
Tống Kiều thở phào:” Như thế thì tốt, bánh bao chấm máu có gì ngon đâu.”
Vân Lang nghiêm mặt:” Tới biên quan, tới chiến trường thì không có chuyện bánh bao chấm máu gì cả, mọi người chỉ muốn một lòng đánh bại Hung Nô, giết địch, làm gì rảnh rỗi nghĩ cái khác. Nàng nói như thế là không tôn trọng những dũng sĩ chiến tử sa trường, không tôn trọng ta.”
Tống Kiều thi lễ nhận sai, thấy trượng phu ngây ra, vội vàng đi, giúp phu nhân Lý Cảm lo liệu tang sự.
Trường Bình một thân áo trắng ngồi trên bồ đoàn, giữ tư thế bất động đó rất lâu rồi.
Vân Lang vào phòng, mở hết cửa sổ ra cho ánh nắng tràn vào.
Trường Bình hổi thân hỏi:” Lý Quảng chiến tử rồi sao?”
“ Vâng ạ, chết trên trận, xương cốt chẳng còn.”
Trường Bình cảm thán:” Vận khí ông ta không tốt, thiếu thời cưỡi ngựa hành hiệp, tâm cao khí ngạo, một thanh trường cung ở quân giáo trường không ai địch nổi. Từng trong một lần đi săn trước mặt tiên đế cúi người hái mười đóa hoa, ném cho quý nữ Trường An, khiến bọn họ la hét chói tai.”
“ Khi đó ông ấy cưỡi bạch mã, tay cầm đại hoàng cung, phong tư oai hùng, là lương nhân trong mộng của vô số quý nữ. Ông ấy từng nói, chỉ cần mười năm, dựa vào đại hoàng cung trên tay, chiến mã dưới thân là có thể lấy được quan nội hầu từ tiên đế.”
“ Tiên đế rất thích ông ấy, còn Lý Quảng mỗi cuộc chiến đều hết sức dũng mãnh, đáng tiếc, ở chuyện phong hầu không có chuyện tích tiểu thành đại. Ông ta mặc giáp viễn chinh vạn dặm, hai lần lỡ hẹn làm thất bại trong gang tấc, trong lòng buồn bực ra sao khỏi nghĩ cũng biết.”
“ Trận chiến này quân ta bất kể phương diện chiến lược, quân số, trang bị đều áp đảo Hung Nô, chỉ cần đánh tốt trận, trở về là đủ phong hầu rồi, vậy mà .. Ôi mệnh là thế, Đại Hán mất đi một viên mãnh tướng rồi.”
Vân Lang ít tiếp xúc với Lý Quảng, xưa nay phàm ai nói tới ông ta, kể loại khó ưa như Công Tôn Ngao cũng phải khâm phục nói một câu đại trượng phu, nghe những lời bùi ngùi của Trường Bình càng xúc động:” Mẫu thân, chẳng lẽ truy phong cũng không được?”
“ Bệ hạ đang muốn nâng cao điều kiện phong hầu.”
“ Hài nhi thấy mình được phong hầu dễ dàng quá.”
Trường Bình nghiêm mặt:” Nếu ngươi không viễn chinh Bạch Đăng Sơn, cố thủ Câu Tử Sơn, cứu viện giúp Hoắc Khứ Bệnh lập kỳ công ở Thụ Hàng thành thì cũng không có tước vị này, cho dù một lòng ở việc phú quốc cường dân thì năm mươi tuổi phong hầu đã là vinh diệu.”
“ Sau này chớ xem nhẹ bản thân như thế.”
Tang sự của Lý Quang long trọng trang nghiêm, vinh quang truy phong hầu tước không có, vinh quang bồi táng ở Dương Lăng cũng không có.
Trừ hai thứ đó ra hoàng đế cho Lý Quảng tất cả sự tôn vinh, bao gồm phái hoàng trưởng tử Lưu Cư tham dự toàn bộ quá trình tang lễ.
Lý Cảm từ Kỳ Liên Sơn vội vàng trở về, dọc đường chạy chết bốn con ngựa, cho dù là thế đợi khi hắn về tới Trường An thì Lý Lăng đã kết thúc bảy ngày thủ linh bên mộ tổ phụ.
Chuyện Lý Lăng kế thừa tước vị tổ phụ đã được định đoạt.
Vân Lang nhìn thấy đứa bé này ở tang lễ, trên mặt nó duy trì bi thương cần có, nhưng an bài tang lễ đâu ra đó, làm Vân Lang vô cùng kinh ngạc.
Hoắc Quang tất nhiên cũng có năng lực ấy, có lẽ nó còn thông tuệ khôn khéo hơn Lý Lăng, nhưng phần trầm ổn lại không bằng.
Có thể nhìn ra, Lý Lăng và Cư hoàng tử rất thân cận, biểu hiện của Cư hoàng tử cũng rất tốt, bất kể là nghi lễ, hay thay hoàng đế đọc điếu văn đều chuẩn mực, được các đại thần tham dự tang lễ khen ngợi.
Trong tang lễ, thê tử của Lý Quảng tỏ ra cực kỳ đề phòng Vân Lang và Tào Tương, cố nén bi thương đích thân chiêu đãi họ, chỉ cần nói một câu liên quan tới Lý Cảm là khéo léo lảng đi.
Vốn ý bọn họ là trước tiên tấu thỉnh hoàng đế phong hầu cho Lý Cảm, sau đó dùng danh nghĩa Lý Quảng là cha của hầu gia để hậu táng, như thế theo truyền thống hoàng đế phải cấp cho Lý Quảng sự tôn vinh cao hơn Lý Cảm mới phù hợp quy cách.
Bành thị tựa hồ không có ý định để trượng phu có truy phong cao hơn, rõ ràng bà ta càng để ý tới người sống, ví như Lý Lăng.
Khi Hồng lư tự thùa nhận Lý Lăng tiếp nhận tước vị Lý Quảng, văn thư tới tay, thái độ của Bành thị mới tỏ ra ôn hòa hơn. Tới lúc này bà ta mới đủ tỉnh táo để nhận ra, Lý Lăng sau này muốn có thành tựu lớn, khó có thể thiếu sự giúp đỡ của Vân Lang và Tào Tương.
Thế nhưng lúc này hai người họ đã quyết định không dính dáng gì tới Lý thị nữa, một thiếu niên bị cả gia tộc trói buộc chặt chẽ muốn có tư duy độc lập là không thể, bọn họ muốn bồi dưỡng cũng không được.
Bởi thế khi tang lễ Lý Quảng vừa kết thúc, Vân Lang và Tào Tương lập tức rời khỏi Dương Lăng ấp, cho dù Bành thị thịnh tình khoản đãi cũng không ngăn cản được.
Điều này làm Bành thị vô cùng thất vọng.
Tám ngày sau Vân Lang lại tới Dương Lăng ấp vì Lý Cảm đã từ Hà Tây về.
Thanh niên hiền hòa năm xưa đã thành tráng hán râu ria nghiêm nghị, vì bôn ba đường xa mà trông có phần tiều tụy, nhưng đôi mắt gần như bị râu che khuất vẫn còn sáng.
Hắn chuẩn bị ở trong nhà cỏ bên mộ ba tháng, đợi kết thúc chịu tang thì cũng là lúc Hoắc Khứ Bệnh dẫn Hồn Tà vương và bộ chúng tiến kinh.