Trải qua một hồi hỗn loạn, Trường An tiến vào mùa thu hoạch khiến ai nấy gác hết chuyện không liên quan sang một bên, toàn tâm toàn ý đối phó với vụ thu hoạch. Vân thị vẫn cả nhà ra trận, nhìn đợt kê, cốc, mạch, cao lương, đỗ phơi khô đưa vào kho, trong lòng Vân Lang rất thỏa mãn.
Kho đầy ăm ắp, từ khi Trường Môn cung xuất hàng, Vân thị niêm phong kín nhà kho của mình, trước khi thị trường tiêu thụ hết hàng hóa Trường Môn cung, Vân thị không xuất hàng.
“ Mười bảy vạn đảm đậu?” Vân Lang ngồi uống trà với A Kiều, chợt nghe được con số làm y vô cùng kinh ngạc:
A Kiều đưa tay vén lọn tóc xõa trước trán, khẽ mỉm cười làm Vân Lang thất thần chốc lát:” Nhà ngươi tích trữ nhiều lương thực, cho nên nhà ta tích trữ nhiều thức ăn cho ngựa, bớt tích trữ lương thực.”
Vân Lang xua tay:” Vân thị trữ lương không quy mô bằng Trường Môn cung, một là không có nhiều tiền như thế, hai là cũng không dám tích trữ nhiều lương thực, chỉ để tộc nhân dùng thôi, không có ý bán.”
“ Một mình Vân thị tích trữ lương thực không đáng kể, nhưng khi toàn bộ huân quý tích trữ lương thực, giá lương liền thừa cơ tăng lên, ta bán ra ba thành đều bị các ngươi mua mất, hết cách, ta thu hồi về bảy mốt vạn đảm đỗ, vụ làm ăn thế này bất kể thế nào cũng là lãi.”
“ Có biết không, đám địa chủ các ngươi làm giá lương thực cao như thế, bách tính cũng không ngốc đâu, bọn họ đem mạch, cốc, kê bán cho các ngươi với giá cao, dùng đỗ, cao lương đổi lương thực cũ, tính ra không hề ít hơn lương thực mới.”
Vân Lang nhìn A Kiều thấy hết sức xa lạ:” Nương nương định đợi khi bọn ta bán lương thực thì cũng bán đúng không?”
A Kiều cười lớn:” Đúng thế, quyết không để đám địa chủ bất lương các ngươi hại bách tính lương thiện của bản cung. Chỉ cần ta phát hiện giá lương Quan Trung đắt lên, là ta bán đỗ giá rẻ ra, xem bách tính ăn đỗ giá rẻ của ta, hay mua lương thực giá cao của các ngươi. Có giỏi các ngươi bán lương thực rẻ hơn cả lương thực cũ của ta xem.”
Vân Lang chắp tay:” Bội phục, bội phục, đúng là hại chết không ít huân quý, có điều không liên quan tới Vân thị, lương thực dư nhà thần đem nấu rượu hết rồi.”
“ Đừng cho rằng ngươi có thể lợi dụng khoảng trống, Tang Hoằng Dương sau diêm thiết, bắt đầu thực hiện độc quyền trà, rượu rồi.”
Tin tức A Kiều tiết lộ vô cùng quý giá, vì thế Vân thị tranh thủ tích trữ thêm nhiều trà, rượu trước khi chính lệnh được đưa ra.
Uống rượu là sở thích người Hán kiên trì mấy nghìn năm rồi, còn kéo dài mấy nghìn năm nữa, đoán chừng mấy vạn năm nữa khoái cảm nguyên thủy do hơi men mang lại vẫn làm người ta khó quên, nên đây là vụ làm ăn lâu dài.
Còn về trà, hoàn toàn là do Vân thị thúc đẩy.
Khi Bình Tẩu đưa cho Vân Lang chén trà đầu tiên, trà thông qua Vân thị, liên tục cải tiến, thành một món đồ uống được huân quý thích nhất.
Thứ gì được huân quý thích thì thịnh hành là chuyện tất nhiên, nhất là khi cả hoàng đế cũng suốt ngày uống trà, một làn sóng liền lan đi khắp thiên hạ.
Tới nay cho dù mỗi nơi người ta lại cho thêm những thứ kỳ quái vào trà, thành món canh khó bình luận, nhưng không thể phủ nhận lá trà đã thành thứ không thể thiếu trong cuộc sống, thứ này cũng có tính gây nghiện.
Bình Tẩu nhận được yêu cầu của Vân Lang kiếm thật nhiều trà về, vội vàng đi tìm Trác Cơ, liền thấy Vân Âm đang dính lấy mẫu thân mặc cả.
Nó muốn tới Trường An, vì Hoắc Quang bị Lưu Cư mời tới Trường An, nghe nói đang tổ chức thứ gọi là hội nghị thiếu niên, nó cũng muốn tham gia.
“ Đó là đám nam hải rảnh rỗi nghịch ngợm, con là khuê nữ, tới đó làm gì?”
Trác Cơ vừa bện tóc cho khuê nữ vừa nhíu mày, chẳng mấy chốc là xong, đem hai vòng trúc đen lồng vào tóc khuê nữ, sau đó ngắm ngía:” Thế này mới là dáng vẻ nên có của khuê nữ, Vân thị chẳng kẻ nào biết trang điểm khuê nữ của ta.”
“ A nương, con muốn đi Trường An.” Vân Âm không để ý tới chuyện ăn mặc, nó chỉ muốn đi Trường An:
Trác Cơ xỉa trán khuê nữ:” Vậy thì đi.”
“ Đi bây giờ.”
Trác Cơ nhìn sắc trời, thấy nếu đi nhanh một chút, trước khi mặt trời lặn có thể tới được Trường An, nên gật đầu đồng ý, nàng không muốn khuê nữ không vui, cả tháng mới gặp nhau một lần.
Bình Tẩu thấy hai mẹ con tựa hồ muốn ra ngoài, vội bẩm báo:” Phu nhân, hầu gia truyền tin, triều đình sắp thi hành chuyên doanh trà rượu rồi, nhà ta nên tích trữ bao nhiêu trà?”
Trác Cơ nhìn khuê nữ:” Con nói sao?”
Vân Âm cười nhe răng sún:” Càng nhiều càng tốt ạ.”
“ Nghe thấy chưa, đại nữ đã lên tiếng rồi đó.”
Bình Tẩu chắp tay:” Vậy lão nô về Thục một chuyến.”
“ Ông về làm gì, đường xá xa xôi, ông có tuổi rồi, để người trẻ tuổi đi, chỉ là chuyện trà thôi, không cần coi trọng quá.”
“ Vâng, cố nhân trong Thục điêu linh rồi, về thêm thương tâm, vậy lão nô để Trác Phúc đi.”
Rất kỳ quái, người càng già làm việc càng tốt, Bình Tẩu chính là như thế, thấy Bình Tẩu càng làm việc càng trẻ ra, Trác Cơ thấy nên để lão già này làm việc nhiều hơn, thế nên sau lần bị Vân Lang kéo từ Xuân Phong lâu về, Trác Cơ ít quản việc đi rất nhiều.
Bình Tẩu thích nhìn người Trác thị chạy vòng vòng dưới sự sai bảo của ông ta, thích mỗi lời nói có người nghe, nghiêm chỉnh chấp hành.
Lúc đêm khuya vắng lặng thi thoảng cũng cảm khái, nếu toàn bộ gia nghiệp này của Bình thị thì tốt biết bao. Nhưng ý tưởng vẻn vẹn thoáng qua trong đầu luôn bị gương mặt tươi cười của Vân Lang đánh tan.
Trước kia có lẽ còn có thể ngồi ngang hàng thảo luận với Vân Lang, giờ ông ta chỉ có thể cúi đầu đứng bên nghe sai bảo, dù Vân Lang khách khí một hai câu cũng làm ông ta lúng túng sợ hãi.
Trác Cơ tất nhiên không biết Bình Tẩu nhiều suy nghĩ như thế, nàng không phải là chưa từng đề phòng Bình Tẩu nắm đại quyền sẽ làm chuyện bất lợi với mình, nhất là khi cắt đứt với gia tộc, bản thân lại bị Tang Hoằng Dương ở ngoài chèn ép. Áp lực lúc đó khiến nàng nhiều lúc từng thoái chí muốn bán hết gia sản, cùng khuê nữ sống bình yên ở Thục.
Về sau Vân Âm trở về bên Vân Lang, thấy y yêu thương khuê nữ như vậy, nàng không còn lo lắng gì nữa, chỉ cần còn Vân Âm ở đó, Vân Lang sẽ không để bất kỳ ai chiếm đoạt thứ thuộc về khuê nữ của mình.
Xe ngựa chạy băng băng qua đồng mạch rừng dâu, thân xe cao lớn thi thoảng chạm vào cành liễu rủ xuống, phát ra tiếng sàn sạt.
Gió tối từ ngoài cửa thổi vào, vén khăn lụa trên mặt Trác Cơ, cảnh này thi thoảng bị thương cổ người đi đường nhìn thấy, chỉ trong tích tắc cũng khiến người ta tặc lưỡi tán thưởng không thôi.
Vân Âm buồn nản, nó phát hiện mẫu thân đẹp hơn mình nhiều.
Trác Cơ gỡ bàn tay khuê nữ sở mũi mình ra:” Cứ nhìn mẹ làm gì?”
Vân Âm chỉ mũi mình:” Cha cứ bảo mũi con tẹt.”
Trác Cơ tức giận:” Cha con có cái mũi tẹt như củ tỏi còn dám chê con à?”
Chuyện duy nhất Trác Cơ không thể chấp nhận được là nếu có người hoài nghi huyết thống của Vân Âm, khi nàng sinh Vân Âm, Vân Lang không có ở bên cạnh, khiến nàng vẫn luôn có chút bất an.
May mà Vân Lang chưa bao giờ hoài nghi, hơn nữa sơm nhận định Vân Âm là khuê nữ thân sinh của mình, chẳng lẽ sư môn của y có pháp môn giám định huyết mạch.
“ Tiểu Quang ca ca nói mũi cha rất đẹp, gọi là mũi huyền đảm.”
“ Đợi tới Trường An, mẹ kiếm cho con nhiều gan lợn xanh lè, để con treo lên xem huyền đảm nó là cái gì?”
Vâm Âm nỗ lực nhớ lại gan lợn trông thế nào rồi kiên quyết lắc đầu, nó không muốn liên hệ thứ đó với mũi của cha.
“ Đại nương, Nhị nương của con không chê mũi con chứ?”
“ Không, Đại nương nói mũi con xinh xắn rất đẹp, Nhị nương nói đợi con lớn lên, nếu con chê mũi của mình, có thể cắt mũi của con ra, nhét vài thứ vào đó cho mũi cao lên.”
Trác Cơ nghe thế liên tưởng tới truyền thuyết đáng sợ về Tô Trĩ mà rùng mình, vội vàng ôm chặt khuê nữ:” Mũi khuê nữ mẹ đẹp nhất trên đời, không cho ai cắt hết.”