Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 746 - Q5 - Chương 065: Cuộc Đua Tới Hồng Đài. (1)

Q5 - Chương 065: Cuộc đua tới Hồng Đài. (1) Q5 - Chương 065: Cuộc đua tới Hồng Đài. (1)

Lưu Cư không phải thái tử nhưng lại sống ở Vị Ương cung, đó là nhờ Vệ Tử Phu khổ sở cầu khẩn.

Hôm nay Vị Ương cung hoang vắng trở nên náo nhiệt, Lưu Cư bẩm báo hoàng đế, muốn chiêu đãi thiếu niên anh kiệt ở Trường An, được hoàng đế cho phép.

Vừa sáng sớm Hoắc Quang đã cùng Trương An Thế tới ngoài Vị Ương cung, đợi hoàng môn xướng danh nhập cung, lúc này sân rộng lát đá trước đại môn đã có hơn trăm thiếu niên, tuổi trên mười tới dưới hai mươi, ăn mặc là lượt, nói cười hết sức vui vẻ.

Mắt thấy mặt trời đã lên tới ba cây xào, hoàng môn vẫn ôm phất trần đứng đó như tượng đất chẳng nói chẳng rằng, Hoắc Quang nói với Trương An Thế:” Huynh nói cái đám nuông chiều quen kia đi nổi dưới mặt trời mười dặm không?”

Trương An Thế nhìn đám con cháu nhà giàu đang dài cổ chở đợi, không đánh giá cao thể lực của chúng, nhưng biết khao khát của chúng:” Có bò chúng cũng tới Vị Ương cung …”

“ Xem đệ này.”

Trương An Thế không hiểu nhìn Hoắc Quang đi vào đám đông, chẳng mấy tán gẫu với đám thiếu niên cứ như quen biết từ ba giờ.

Không lâu sau Trương An Thế thấy vẻ mặt hớn hở của đám thiếu niên biến mất, ai nấy trầm tư nhìn cửa cung, đợi Hoắc Quang về liền hỏi:” Đệ nói gì mà chúng không cười nổi thế?”

“ Đệ chỉ nói với chúng từ cửa cung tới Vị Ương cung phải đi rất xa, giữa đường còn có Hồng Đài cao tới bốn mươi trượng.”

“ Tới Vị Ương cung đâu cần vượt qua Hồng Đài?”

“ Huynh biết nhưng chúng không biết, vả lại đệ cũng không nói là phải vượt Hồng Đài, đệ nhắc tới Hồng Đài là giới thiệu danh thắng trong cung cho chúng chứ.” Hoắc Quang che miệng cười xấu xa:” Bọn chúng giờ đại khái cho rằng, leo qua Hồng Đài là một khảo nghiệm của Cư hoàng tử.”

Trương An Thế tò mò:” Tiến cung chắc sẽ có hoàng môn dẫn đường, ngoài ra đệ làm thế làm gì?”

Hoắc Quang khó chịu hừ một tiếng:” Ai bảo Lưu Cư xếp chung đệ với đám vô dụng này, hẳn phải triệu kiến đệ riêng mới đúng.”

Trương An Thế nhún vai:” Hòa nhập với số đông cũng không tệ.”

“ Đệ chỉ muốn xem trong đám cùng bối phận, ai là mối uy hiếp, ai là kẻ vô dụng, sau khi vào cung, đệ sẽ đi trước, huynh ở sau giúp đệ quan sát, đem kẻ có thể dùng nói cho đệ. Lưu Cư làm chuyện gì cũng chung chung thế này, nếu bắt đầu chọn nhân tài, lại làm thành lũ lụt tràn lan, chẳng có chút thuật quyền mưu nào, thất vọng. Hắn chỉ muốn có lợi, có tiếng hoàng tử nhân từ, vậy để đệ cân đo tiềm lực của chúng.”

“ Ta thấy đệ lượn lờ bên cạnh hoàng môn một lúc, không mua chuộc họ chứ?”

Hoắc Quang phủ nhận:” Làm gì có, chỉ cho ít tiền, bảo hắn đem lời đệ vừa nói truyền cho Lưu Cư, phải tiến hành thi tài, nếu hắn triệu tập nhiều thiếu niên như vậy mà không làm gì, sẽ bị bệ hạ coi thường. Lưu Cư tuy vô dụng, nhưng sư phụ đã tỏ rõ ủng hộ hắn làm thái tử, bất kể thế nào cũng không để người khác hoài nghi nhãn quang của sư phụ.”

Đại môn Vị Ương cung sở dĩ mãi chưa mở vì Lưu Triệt đang quan sát.

Cấm thất hoàng gia liền một lần mở cửa cho nhiều người vào như vậy, tuy không dính líu tới uế loạn cung đình, nhưng Lưu Cư làm xuống giá quá mức rồi.

Lưu Triệt hiểu nhi tử muốn lựa chọn đồng bạn, nó là trưởng tử, cần bồi dưỡng từ nhỏ, đạo lý đó là đương nhiên, năm xưa hắn thua thiệt vì không dựng lên được đội ngũ của mình, nên bị mẫu thân áp chế nhiều năm.

Vệ hoàng hậu chuyên tâm hầu hạ hoàng đế uống trà, thấy Lưu Triệt thi thoảng liếc nhìn nhi tử với vẻ bất mãn ngày càng rõ, lòng như lửa đốt.

Một tên tiểu hoàng môn tới đưa cho Lưu Cư một tờ giấy, Lưu Cư xem xong đầy hoang mang.

May mà nó cũng thông minh, biết chuyện không hiểu thì đi thỉnh giáo, đưa cho Lưu Triệt cung kinh nói:” Bẩm phụ hoàng, có người kiến nghị nhi thần cử hành cuộc thi tài, lựa chọn nhân tài có thể đạo tạo.”

Lưu Triệt tùy ý hỏi:” Ai nói?”

“ Là Đại đệ tử Hoắc Quang của Khoa kỹ Tây Bắc.”

Lưu Triệt thở dài:” Người thông minh trong thiên hạ đều vào Vân thị.”

Vệ Tử Phu rốt cuộc có cơ hội lên tiếng, mắng nhi tử:” Mưu thần tiến ngôn rồi, quyết định thế nào chẳng lẽ con không biết?”

Lưu Cư vội vàng thi lễ, sau đó lui khỏi Vị Ương cung.

Lưu Triệt khoanh tay lạnh lùng nói:” Người đứng đầu tất nhiên là Hoắc Quang rồi.”

Vệ Tử Phu cười:” Thiếp thân không dám tán đồng, Hoắc Quang tuy xuất sắc, nhưng trong số con cháu huân quý, chắc gì không có người kinh tài tuyệt diễm, chuyện này thiếp thân dám cược.”

“ A Kiều sẽ không đánh cược với trẫm, nàng ấy biết sẽ thua, nếu đánh cược với trẫm, chỉ cược chuyện thắng chắc như ai sinh con trước thôi.”

“ Thiếu thân ngu độn, tất nhiên không bằng A Kiều tỷ tỷ, nhưng còn chưa bắt đầu, làm sao bệ hạ đã khẳng định Hoắc Quang thắng?”

Lưu Triệt thấy Vệ Tử Phu sợ hãi vỗ tay nàng:” Vì quy tắc do Hoắc Quang đặt ra, ắt phải có lợi cho nó, nếu chẳng may nó có thua thì vẫn có thể thay đổi quy tắc tới khi nó thằng thì thôi. Đánh cược với trẫm cũng tương tự, mọi quy tắc trên đời do trẫm đặt ra, ai dám cược với trẫm?”

“ A!” Vệ Tử Phu kinh ngạc kêu thành tiếng:

“ Cư Nhi nếu muốn dùng Hoắc Quang thì phải hàng phục nó trước! Trẫm thích nhất đấu trí với loại thần tử như thế, một khi hàng phục rồi, ắt là quăng cốt trọng thần đi theo cả đời.” Lưu Triệt coi như nhắc nhở một câu:

Vệ Tử Phu âu lo:” Cư Nhi không có hùng tài đại lược như bệ hạ.”

“ Thong thả, thong thả thôi, như trẫm đối phó với Vân Lang vậy, Cư Nhi cũng có thể thong thả.”

Vệ Tử Phu đột nhiên quỳ sụp xuống, thảm thiết nói:” Bệ hạ, thần thiếp to gan khẩn cầu bệ hạ lập Cư Nhi làm thái tử, để nó danh chính ngôn thuận ở lại kinh sư, miễn người ta chê cười.”

Lưu Triệt cầm chén trà lên uống, thong thả đặt xuống:” Hai năm trước trẫm đã có ý đó, chỉ là lo gửi gắm nhầm người, Cư Nhi nếu tự nhận mình là thái tử, vậy lấy khí phách nên có của thái tử cho trẫm xem. Nó nên dùng năng lực của mình đòi hỏi trẫm, không phải dựa vào nước mắt của mẫu thân.”

Hoắc Quang phải thừa nhận, Lưu Cư có chút uy vọng trong đám thiếu niên, từ khi nó xuất hiện, đám đông nhốn nháo lộn xộn liền quỳ bái như núi lở.

Cảnh tượng này làm Lưu Cư hoan hỉ tới nói năng lẫn lộn, nếu không phải bên cạnh có một viên bác sĩ thấp bé cổ vũ nó, thậm chí có khi nó kích động khóc tại chỗ.

Không biết vì sao quy tắc của Lưu Cư cực kỳ đơn giản, ai tới Hồng Đài trước là khách quý trong cung, được diện kiến hoàng đế.

Lời vừa dứt thì đại môn mở ra, Hoắc Quang đi đầu hét lớn muốn đoạt ngôi vị số một rồi chạy thục mạng về phía tây.

Chạy được một đoạn nó trốn sau tảng đá, đợi đám người rầm rậm chạy qua rồi đi ra, chỉnh lại y phục quay lại cửa cung chắp tay với Lưu Cưu đang há hốc mồm, sau đó đi theo Trương An Thế thong thả đi về phía đông.

“ Vừa rồi có vài người hô chạy nhầm đường rồi.” Trương An Thế cố nén cười nói:

“ Ồ, ai thế?”

“ Mấy đứa Trương thị, Tào thị.”

“ À, chúng chắc là biết đường, sao lại không đi đường đúng?” Hoắc Quang nhìn trước nhìn sau không thấy ai cả:

“ Do dự một lúc vẫn đi theo số đông.”

Hoắc Quang thở dài:” Ài, lại là kẻ mù quáng theo số đông, muốn tìm người biết suy nghĩ độc lập sao mà khó.”

Bình Luận (0)
Comment