Lưu Cư trố mắt nhìn một đám thiếu niên vừa mới bị những lời nói của mình kích thích như man ngưu chạy về nơi xử phạt trong cung, không biết nói gì.
Ngây ra một lúc đến khi được bác sĩ bên cạnh lay tỉnh mới vội vàng chạy theo Hoắc Quang vừa chạy sai đường quay lại:” Hoắc Quang, ngươi đang làm cái gì thế hả?”
Hoắc Quang quay đầu cười:” Giúp hoàng trưởng tử chọn nhân tài.”
“ Ngươi khiến họ nhầm đường rồi còn chọn cái gì?”
“ Vậy chứng tỏ chúng không phải nhân tài mà là kẻ ngu ngốc thôi.”
Hắc y bác sĩ lắp ba lắp bắp chỉ mặt Hoắc Quang mắng:” Điện hạ ... Nhân từ, muôn muốn mọi người cơ hội, được ... Thấy thiên nhan ... Nhãi ranh ngươi ... Làm hỏng đại sự của điện hạ.”
Trương An Thế cười nhạt, không ngờ trên đời có kẻ dám lấy thể diện của hoàng đế ra kinh doanh ân tình, đúng là không biết sống chết.
Hoắc Quang nắm bả vai Lưu Cư:” Điên hạ, chôn sống tên này đi.”
Lưu Cư mặt âm trầm gạt tay Hoắc Quang ra:” Người đáng bị chôn sống là ngươi.”
Hoắc Quang tỉnh bơ:” Chôn sống thần thì hậu quả nghiêm trọng lắm, sư phụ thần, huynh trưởng thần sẽ nổi điên, điện hạ không kháng cự nổi, chẳng bằng chôn sống tên này.”
Lưu Cư thấy Hoắc Quang càng nói càng không ra gì, tức giận phất tay áo bỏ đi, an bài hoàng môn cưỡi ngựa đuổi theo đám thiếu niên nhầm đường.
Hoắc Quang thở dài:” Điện hạ, người may mắn thấy thiên nhan không được quá số ngón tay, tốt nhất không quá ba người.”
Lưu Cư ngạo nghễ:” Đây là Vị Ương cung, ta là chủ nhân.”
“ Nếu điện hạ không định chôn sống tên này, lại không chịu giới hạn số người tới gặp bệ hạ, vậy khẩn mong điện hạ đem những lời này cho bệ hạ định đoạt.”
Lưu Cư đùng đùng nổi giận:” Chuyện ta hối hận nhất là coi ngươi như hảo hữu, mời ngươi tới Vị Ương cung.”
Hoắc Quang giơ ngón cái lên:” Đó là quyết định anh minh nhất của điện hạ, điện hạ đúng là hồng phúc tề thiên.”
Lưu Cư phẫn nộ cực điểm:” Ngươi vô lễ.”
“ Nửa canh giờ sau điện hạ sẽ biết ai thực sự tốt với mình.”
Lưu Cư không thèm nói nữa, nhảy lên một xe ngựa chạy nhanh về phía Vị Ương cung, vừa rồi có một cung nga nghe hết lời Hoắc Quang, đã vội vã rời đi.
Tên hắc y bác sĩ trước khi đi còn ném cho Hoắc Quang ánh mắt cực kỳ bất thiện.
Thoáng cái con đường chỉ còn lại hai người, gió cùng với cỏ hoang.
Trương An Thế vừa thong thả bước đi vừa cười nói:” Rõ ràng biết hắn ngốc, sao không nói rõ với hắn, cứ bắt nạt hắn làm gì, gặp hoàng hậu rồi lại ăn đòn.”
Hoắc Quang hừ lạnh:” Nếu hắn có gan chôn sống tên bác sĩ kia thì đệ nói rõ đạo lý với hắn, cũng phục hắn, nhưng hắn không có gan, cũng không có trí tuệ. Hoắc Quang này việc gì phải chịu ấm ức.”
Trương An Thế nhíu mày:” Sát khí của đệ quá nặng đấy, đâu cần hơi chút giết người như thế.”
“ Không phải, vì tên bác sĩ đó ở lại bên cạnh chỉ hại chết Lưu Cư thôi, huynh biết hắn là ai không, Ngũ kinh bác sĩ Địch Sơn, đệ ở Thái học từng nghe người này giảng bài, giảng gì mà, biết thiên mệnh, sợ thiên mệnh, theo thiên mệnh. Tuy nói lắp, nhưng lời có thâm ý, đệ cũng thích. Có điều nên ở Thái học giảng bài thôi, chứ không nên ở bên Lưu Cư, nếu không kết cục không tốt, loại này chỉ nên nghiên cứu học vấn thôi chứ làm việc thật chỉ hại người.”
Trương An Thế sau sự kiện mang trăm lượng hoàng kim đi tiêu pha thì tâm cảnh vô cùng bình hòa, nhàn nhã nói:” Làm thái tử của bệ hạ là việc khổ sai, Lưu Cư còn chưa phải thái tử đã muốn lung lạc lòng người, vài ba người thì bệ hạ thấy vui, chứ cả trăm, ha ha ha ...”
Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân ầm ầm, khí thế khiếp người, vội vàng tránh sang bên tranh bị dẫm chết.
“ Chính tên này làm chúng ta nhầm đường.”
“ Thứ tiểu nhân vô sỉ.”
“ Không phải người.”
Trong tiếng chửi bới hỗn loạn không dứt bên tai, Hoắc Quang nhe răng trắng cười hì hì nhìn bọn ngốc, cao giọng nói:” Điện hạ nói là tụ họp dưới Hồng Đài, không phải trên Hồng Đài, nhớ nhé.”
“ Cẩu tặc, đừng hòng lừa ta.”
“ Xong chuyện này gia gia giết ngươi.”
“ Mọi người, nhất định phải leo lên được Hồng Đài, chớ để gian tặc đắc ý.”
Đám đông lại như trâu điên chạy mất.
Trương An Thế phủi bụi: “ Đệ lại bắt nạt chúng làm cái gì, một đám ăn sung mặc sướng quen, chạy lâu như thế, còn leo lên Hồng Đài, chẳng may ngã xuống còn mạng sao?”
“ Đệ muốn xem đám con cháu huân quý rốt cuộc ngu ngốc tới mức nào, sau này quan viên trên triều toàn loại này thì Đại Hán còn hi vọng gì nữa.”
“ Đệ thật là ...” Trương An Thế nhìn mặt trời gay gắt trên đầu, lấy ô sau lưng ra, hai người che ô lững thững bước đi:
Sau khi ăn xong Lưu Triệt có thói quen chớp mắt chốc lát, cung ngã khi nãy ngồi xe về Vị Ương cung, vội vàng tới chỗ hoàng hậu đang quạt cho hoàng đế ngủ trưa, không dám nói câu nào, đánh thức hoàng đế, hậu quả nghiêm trọng.
Vệ Tử Phu đợi hơi thở Lưu Triệt đều đặn rồi mới kéo màn xuống, nhón chân ra ngoài.
“ Có việc gì?”
Cung nga này có trí nhớ rất tốt, đem đối thoại của Hoắc Quang, Lưu Cư, Địch Sơn thuật lại không xót chữ nào.
Vệ Tử Phu nghe xong mắt tóe lửa, vịn lấy cột mới không ngã, thở một lúc định sai người gọi Lưu Cư, thấy Lưu Cư hùng hùng hổ hổ đi lên, không đợi nó kịp lên tiếng vung tay tát một cái sấm sét.
….
“ Cởi quần áo chúng ra, đặt ở chỗ râm mát giảm nhiệt, cho chúng uống nước trộn đường muối, nếu có băng nữa là tốt nhất.”
Hoắc Quang chỉ huy đám hoàng môn luống cuống chân tay cứu chữa mấy tên thiếu niên trúng nắng ngất xỉu, sau đó tiếp tục chắp tay sau lưng đi về phía trước, bước chân còn có chút nhún nhẩy.
Có điều càng đi càng thấy nhiều người, có người đã ngã ra đất nằm thở khó nhọc, người thì cắn răng bò, làm Hoắc Quang nhìn mà chua xót.
Hoắc Quang hiểu tâm tư bọn họ, không phải ai trong số này cũng là trưởng tử, vô số người là con thứ, có thể tiếp cận hoàng trưởng tử, được nhớ mặt, sau này kiếm lấy quan chức là may mắn nhất.
Chắc chắn trưởng bối trong nhà cũng dặn dò vô số lần, bảo họ biểu hiện thật tốt, để thành bạn chơi cùng hoàng thái tử.
Không mong họ thành nhân vật Cấp Ảm, Tang Hoằng Dương, mà thành loại như Hàn Yên thôi cũng vinh diệu tổ tông rồi.
Còn Trương An Thế nhìn cảnh tượng bi tráng dọc đường, không khỏi nhớ tới phụ thân, lần đầu tiên hắn tự hỏi bản thân là vinh hoa phú quý của hoàng gia có đáng cược cả tính mạng của mình vào không? Có điều trên đời mấy người có thể siêu thoát được như thúc phụ.
Hoắc Quang đi tới bên một thiếu niên béo ú chừng mười lăm mười sáu, nói:” Đừng cố nữa, cố cũng vô ích, bọn họ chạy xa rồi.”
Thiếu niên béo không thèm để ý tới Hoắc Quang, vẫn gian nan lê hai chân đi về phía trước.
Hoắc Quang chỉ cái chân thiếu một đôi giày của hắn:” Ngươi đang chảy máu kìa.”
Thiếu niên béo rống lên:” Cút xéo.”
“ Hì hì, thực ra ngươi đâu cần vất vả như thế.”
“ Xéo.”
Hai hàng nước mắt thiếu niên béo trào ra, kết hợp với mồ hôi, chảy trôi cả bùn đất trên mặt. Trương An Thế vỗ vai Hoắc Quang, Hoắc Quang thương hại lấy bình nước ra đưa thiếu niên:” Nước hoa quả, uống đi.”
Thiếu niên béo hết sức hoài nghi, lòng vạn lần không muốn, nhưng không kìm được đưa tay ra nhận lấy, tu ừng ực hết cả bình nước:” Nếu ngươi hại ta, chúng ta không chết không thôi.”
Hoắc Quang chép miệng nhìn bình nước rỗng:” Không hại ngươi, thật đấy.”
Thiếu niên béo uống nước quả, có thêm không ít tinh thần, tiếp tục chạy huynh huỵch.
Hoắc Quang nhìn vết máu trên mặt đất, gõ gõ đầu, cởi giày ném cho tên béo:” Đi vào, nhớ tới Hồng Đài là được, ta lấy tổ tông ra thề đấy.”
Tên béo ngồi xuống đi giày vào, chắp tay một cái, tránh một người ngất xỉu, tiếp tục chạy.
Hoắc Quang lột giày tên thiếu niên hôn mê đó, thấy vừa chân đi vào, sau đó ung dung đi tiếp, tự có hoàng môn đi cứu giúp chúng.
“ Đệ có vẻ thích tên béo nhỉ.” Trương An Thế bình luận:
Hoắc Quang cười:” Tên béo đó chân chảy máu mà không lấy giày người khác, sư phụ nói, chỉ cần phát hiện chút nhân tính, nên cổ vũ, tán dương phần nhân tính đó.”
Trương An Thế gật đầu:” Trên đời này người thông minh có nhiều lắm, nhưng thông minh chưa chắc đã được việc, có những việc mà cần nghị lực và cố chấp mới có thể hoàn thành, đệ đã nhìn trúng tên béo, sao không hỏi tên?”
Hoắc Quang tự tin:” Không cần hỏi, hắn sẽ đi tìm đệ.”
“ Nếu không thì sao?”
“ Vậy chứng tỏ là hắn không đáng cho đệ để ý.” Hoắc Quang đáp hết sức ngạo mạn:
Trương An Thế khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn Hồng Đài cách đó không còn quá xa nữa:” Lưu Cư chắc là đang bị ăn đòn.”
“ Ha ha ha, nếu hắn gặp cha hắn trước thì không bị ăn đòn, còn nếu gặp mẹ hắn trước thì khó thoát nạn rồi.”