Lưu Cư bị trúng cái tát mạnh tới mức lỗ tai bùng nhùng, máu mũi nhỏ từng giọt xuống đất, lòng ủy khuất tột độ, bên tai nghe giọng nói âm trầm của mẫu thân.
“ Người vào đại điện cận kiện phụ hoàng con không thể quá ba người, trong đó phải có Hoắc Quang.”
Chưa bao giờ thấy mẫu thân nổi giận như thế, đôi mắt lạnh lẽo tàn nhẫn như mắt sói, Lưu Cư sợ hãi nhìn người hoàn toàn xa lạ đó lùi lại dựa vào Định Sơn.
Địch Sơn đỡ lấy Lưu Cư, chắp tay nói:” Hoàng hậu ... Bệ hạ, chỉ, gặp ba người ... Quá lãng phí, thời hời cơ tốt như thế ... Chỉ có một lần ... Sau này muốn có ... Khó, khó lắm.”
Vệ Tử Phu thoáng cái nở nụ cười:” Địch bác sĩ sau này chỉ cần dạy hoàng trưởng tử học vấn, còn hành sự ra sao do bản cung dạy.”
Địch Sơn cúi đầu ấp úng không nói ra lời.
Vệ Tử Phu lấy khăn tay lau máu mũi cho nhi tử, nhìn vết ngón tay đỏ rực, thở dài, bảo cung nga lấy phấn trắng, đích thân che vết thương cho nhi tử.
Lưu Cư ủy khuất nãy giờ thấy mẫu thân trở lại hiền hòa như xưa mới dám bật khóc:” Con sai rồi sao?”
“ Giờ mẫu thân không có thời gian dạy con đúng sai, nếu con có nghi hoặc, đi hỏi Hoắc Quang, nếu nó không muốn nói thì bảo mẹ bắt nó nói.”
“ Nhưng nó phá hỏng chuyện của con.”
Vệ Tử Phu chỉ đằng xa:” Mau đi đi, đám trẻ con đó leo Hồng Đài rồi, đừng để xảy ra chết người.”
Lưu Cư cuống lên:” Con nói chúng tới Hồng Đài là được, chúng leo lên Hồng Đài làm gì? Nhất định Hoắc Quang rồi, con giết nó.”
Hoảng hốt chạy khỏi Vị Ương cung, Lưu Cư cực kỳ sợ hãi, nếu như đám thiếu niên mà nó triệu tập tới ngã chết ai, làm sao nó ăn nói trưởng bối trong nhà chúng, về sau những người đó làm sao còn dám theo nó.
Vệ Tử Phu nhìn đám thiếu niên leo lên Hồng Đài như đàn kiến, khẽ mỉm cười, rất tốt, nếu ngã chết vài đứa càng tốt hơn.
Không biết từ lúc nào Lưu Triệt cũng tới cửa cung nhìn đám thiếu niên gian nan leo Hồng Đài:” Nàng thấy cuối cùng mấy người tới được nơi này?”
“ Thiếp thân cho rằng nhiều nhất là trên đầu ngón tay.”
“ Lấy ba người.”
Vệ Tử Phu thi lễ:” Đa tạ bệ hạ ân tứ, thiếp thân tham lam còn muốn thêm cả Hoắc Quang.”
Lưu Triệt gật đầu hài lòng nhìn đám thiếu niên tranh nhau trèo lên:” Tùy nàng, thấy cảnh này, trẫm mới thấy Cư Nhi có chút phong thái của trẫm.”
Vệ Tử Phu thở dài:” Thiếp chỉ lo gây ra thương vong, đã có nhiều đứa bé bị trúng nắng rồi.”
“ Chết càng tốt, chúng nghĩ ân điển hoàng gia dễ lấy được thế sao?” Lưu Triệt cười lạnh đi vào đại điện:
Tên béo cuối cùng cũng tới được Hồng Đài, ngẩng đầu nhìn cái đài cao vời vợi, tuyệt vọng ngã xuống đất, đài cao như thế hắn không có sức leo lên ... Ngửa mặt nhìn bầu trời xanh lam đầy tuyệt vọng.
Một thiếu niên mặt đánh phấn xuất hiện trên đỉnh đầu, tên béo cật lực trở mình đứng lên.
Lưu Cư nhìn tên béo như ở dưới nước móc lên:” Tên?”
“ Hậu nhân Tiết hầu Thân Đồ, Thân Đồ Lương bái kiến điện hạ.”
Lưu Cư thở dài:” Ở lại đi, tính ngươi là người đầu tiên.”
Thân Đồ Lương ngớ ra một lúc rồi lắc đầu:” Thần không phải người tốt nhất, không dám phá hỏng quy củ, xin bệ hạ lựa chọn người ưu tú mà dùng.”
Nói xong ngã xuống, không đứng lên được nữa.
“ Là người quy củ, đáng quý.” Địch Sơn đỏ mặt mãi mới nói được một câu:
Lưu Cư nhìn đám thiếu niên gian nan leo Hồng Đài:” Nếu vậy chọn năm người trong số họ.”
Địch Sơn vội nói:” Hoàng, hoàng hậu ...”
“ Ta không thích Hoắc Quang, hắn thực sự là người rất thông minh, thông minh nhất trong số người ta biết.” Lưu Cư nắm chặt tay:” Nhưng ta không thích hắn, dù hắn đúng, ta sai, ta cũng không cần hắn, ta mới là hoàng trưởng tử, hắn phải hiểu điều đó.”
Địch Sơn vái Lưu Cư một cái:” Điện ha, hạ nhất định sẽ thành đế vương nhân tử.”
Lưu Cư cười khổ:” Lát nữa mẫu thân khả năng sẽ đánh ta, ngươi chớ cản.”
Địch Sơn vui vẻ gật đầu:” Tận hiếu mã thôi.”
Khi Hoắc Quang và Trương An Thế tới nơi thì đã có người từ Hồng Đài xuống, dù hai chân run bần bật vẫn có đứng thẳng.
“ Năm người đầu tiên đi ra.” Lưu Cư mỉm cười nói:
Lập tức có năm thiếu niên bước tới một bước.
Lưu Cư vỗ vai mỗi người một cái:” Ngọc có mài mới thành, theo ta đi gặp bệ hạ, đó là điều các ngươi xứng đáng được nhận.”
Năm thiếu niên kích động quỳ xuống:” Thề trung thành với điện hạ.”
Lưu Cư tiếp nhận đại lễ xong, nói với các thiếu niên còn lại:” Ta vốn muốn để mọi người đều có hi vọng gặp thiên nhan, cho các ngươi cơ hội ra sức vì nước, tiếc là không được. Chỉ mong mọi người đừng vì một lần bất lợi mà thoái chí, sớm muộn một ngày, chúng ta cùng che chở bách tính.”
Những lời khảng khái của Lưu Cư không khích lệ được ai, người khóc thì cứ khóc người ủ rũ thì cứ ủ rũ.
Lưu Cư dẫn năm thiếu niên giành thắng lợi tới Vị Ương cung, khi đi qua Hoắc Quang, chỉ mặt nó nói trước mọi người, muốn công khai làm mất mặt mất danh dự nó:” Ta không cần ngươi.”
Hoắc Quang cười chắp tay:” Điện hạ anh minh, Hoắc Quang vô tài vô đức không đáng được điện hạ nhìn trúng.”
Lưu Cư hừ lạnh, hùng hổ dắt năm thiếu niên cười chế nhạo bỏ đi.
Trương An Thế nhẹ nhàng nói:” Đệ làm hơi quá rồi.”
“ Chả sao, đệ cũng chẳng thích dây dưa tình nghĩa với chúng, đợi chúng thông minh hơn rồi nói chuyện sau.”
Trương An Thế rất muốn học Vân Lang xoa đầu an ủi Hoắc Quang, nhưng nhìn thấy mắt nó ánh lên lạnh lẽo, cuối cùng thôi không làm nữa. Hoắc Quang tuy còn tính trẻ con, nhưng ai dám đối xử với nó như trẻ con.
Không được sự lựa chọn của Lưu Cư, tâm tình Trương An Thế vẫn rất bình hòa, dắt Hoắc Quang rời cung, tên béo Thân Đồ Lương chạy theo.
Bọn họ đi rất dứt khoát, không giống đám thiếu niên kia vẫn ở tại chỗ, hi vọng được triệu kiến.
“ Ta nợ ngươi một đôi giày, một bình nước hoa quả, xuất cung sẽ trả ngươi.”
Hoắc Quang xua tay:” Không vội, chuyện nhỏ như vậy cũng đáng nói sao?”
“ Không, nợ người khác thì phải trả, đó là gia huấn Thân Đồ thị ta.”
Hoắc Quang phiền phức xua tay:” Tùy ngươi vậy.”
Trương An Thế đi bên cạnh chỉ cười không nói.
Ngày hôm nay với Hoắc Quang mà nói không phải là một ngày thuận lợi, chuyện không xảy ra theo dự kiến của nó, làm nó có chút cảm giác thất bại.
Lưu Triệt nhìn năm thiếu niên sức cùng lực kiệt mà vẫn cố ưỡn ngực lên trước hắn, đó là cảnh hắn thích thấy nhất, lòng có chút cảm khái, mấy năm trước Hoắc Khứ Bệnh, Tào Tương, Vân Lang, Lý Cảm cũng đứng trước mặt hắn, đợi hắn kiểm duyệt như thế.
Chỉ là sau đó mọi chuyện rẽ theo chiều hướng không như hắn mong đợi.
“ Không tệ đều là thiếu niên lang tốt của Đại Hán ta, chỉ mong các ngươi trung thành với trẫm, có ích với hoàng thái tử, ngày sau chịu khó phấn đấu, sẽ có tiền đồ tốt đợi các ngươi.”
Lưu Cư mừng lắm, cùng năm thiếu niên triều bái, lui khỏi Vị Ương cung.
Lưu Triệt thấy Vệ Tử Phu không vui, cười:” Không thấy Hoắc Quang, nàng thất vọng à?”
“ Thiếp thân đã dặn Cư Nhi dẫn Hoắc Quang tới, kết quả nó không dắt tới.”
Lưu Triệt gật gù:” Xem ra Cư Nhi không thích Hoắc Quang, thế cũng tốt, nếu Cư Nhi thấy Hoắc quang ở bên cạnh bất lợi cho nó lập quyền uy nên không cần, trẫm rất tán đồng. Hoàng trưởng tử, lòng phải có sự kiêu ngao.”
“ Nhân tài toàn thiên hạ là để hoàng gia dùng, không dùng Hoắc Quang thì dùng người khác, không ai là không thể thiếu, một hoàng tử có suy nghĩ đó là đúng. Quá ỷ vào một người, hay một bên nào đó là đại kỵ của hoàng gia.”
Vệ Tử Phu thi lễ:” Thiếp thân nhớ rồi, bệ hạ, sao ngươi không nói những lời này cho Cư Nhi, dù thiếp chuyển lời, mất đi ba phần khí thế của người.”
Lưu Triệt xua tay:” Khi nào mười hai tuổi mới tới trẫm giáo huấn, khi đó nó phạm lỗi không phải một cái tát mà qua đâu.”
Vệ Tử Phu chỉ có thể thầm thở dài, vốn muốn cha con gần gũi hơn, đáng tiếc không thành:” Bệ hạ, thiếp thân hi vọng có thể đổi cho Cư Nhi một vị Ngũ Kinh bác sĩ khác.”
“ Sao thế? Địch Sơn không được à, người này tuy có thật nói lắp, nhưng tài học năm xe.”
“ Thiếp thân không nghi ngờ gì tài hoa của Địch Sơn, chỉ là thấy người này quá cổ hủ, ở bên Cư Nhi lâu không hợp.”
Lưu Triệt lắc đầu:” Vậy nàng nghĩ ai thích hợp? Như Vân Lang sao? Để Địch Sơn bên Cư Nhi, trẫm có thể đoán nó sẽ thành người thế nào, còn nếu là Vân Lang, trẫm không nghĩ ra y có thể biến nhi tử trẫm thành người thế nào, dù tốt hay xấu đều không phải điều trẫm hi vọng, dù sao hoàng gia không cần nhất là bất ngờ.”
Vệ Tử Phu không nói nữa, theo Lưu Triệt bao năm, nàng quá hiểu tính hắn, hắn có dục vọng kiểm soát quá mạnh, bài xích bất kỳ thứ gì nằm ngoài tầm khống chế, muốn cả thiên hạ phải vận chuyển theo ý nghĩ của mình.
Điểm này không bao giờ thay đổi.
(*) Địch Sơn nói lắp nhé mọi người, mà dịch hắn nói lắp mệt lắm, nên mình để bình thường, mình đỡ mệt, mọi người cũng dễ độc hơn.