“ Ngươi là biểu huynh của nó, sao thường ngày không giúp đỡ nó một chút? Chưa nói cái khác, chỉ bằng công phu mặt dày của ngươi, học được một hai phần cũng lợi ích không nhỏ.” Lý Cảm rất tán thưởng bản lĩnh của Tào Tương:
“ Thằng bé đó chẳng biết giống ai, chẳng hề giống người Lưu thị. Hồi năm tuổi nhũ nương của nó trộm ngọc bội của nó bán lấy tiền bị quan phủ bắt được, nhũ nương đã khai nhận, vậy mà nó nhất quyết nói là nó cho. Khi đó mẫu thân ta còn nói nó giống Huệ đế, tương lai là hoàng đế nhân từ, nên dốc sức ủng hộ, ai mà ngờ dần dần nó phát triển tới mức giết một con gà cũng phải tránh nó …” Tào Tương lắc đầu liên hồi:” Hoàng đế không nên như thế.”
Vân Lang vỗ tay:” Thế không phải tốt à, hoàng đế nhân từ, đó là phúc của bách quan, may mắn của bách tính. Nếu bệ hạ có thể diệt được Hung Nô, để tứ hải thanh bình, tới khi đó nên có hoàng đế nhân từ xuất hiện vỗ về, để bách tính bị chiến tranh dày vò được sống yên bình, để bách quan suốt ngày nơm nớp lo sợ yên tâm làm vương sự.”
Tào Tương nằm xuống chiếu cỏ, nói rất thiếu lập trường:” Chỉ cần không tổn hại lợi ích của ta thì ai làm hoàng đế cũng được, dù sao người nào làm hoàng đế cũng là biểu đệ ta.”
Lý Cảm uống trộm được ít rượu, mũi đỏ bừng, nói đầy hơi rượu:” Vậy tranh thủ diệt hết Hung Nô, giết đám lặt vặt phương nam, các tiểu quốc xung quanh nữa, nên diệt thì diệt, mấy năm qua bận đối phó Hung Nô, chúng ngay cả triều cống cũng dám ngừng.”
Vân Lang nhíu mày:” Kỳ thực nguy cơ lớn nhất của quốc triều là đám phiên vương, năm xưa Triều Thác nhìn thấy nguy cơ này mới ra sức thúc giục tiên đế diệt trừ phiên vương. Đáng tiếc là người chết chính sách cũng dừng, khiến bệ hạ có nhiều phiền toái như thế.”
Tào Tương bình phẩm:” Triều Thác theo nhầm hoàng đế, nếu là thần tử của bệ hạ thì đã không bị phân thây. Bệ hạ tính tình hung bạo một chút, nhưng có một điểm hay, đó là không sợ thần tử công cao át chủ, không sợ thần tử đảm đương trọng trách, chỉ cần ngươi dám lập công, có bản lĩnh lập công, không bao giờ keo kiệt ban thường. Chỉ là không dung thứ sai lầm, mỗi người chỉ có một cơ hội, phạm sai lầm là xét nhà diệt tộc, không nương tay chút nào.”
Lý Cảm cười lớn:” Thiết nghĩ bệ hạ làm thế là công bằng nhất, thắng trận tất nhiên là có hết, bại trận, chưa nói bệ hạ xử lý ra sao, vẻn vẹn ngươi tuẫn táng vì tướng sĩ chiến tử cũng không lỗ.”
Vân Lang xua tay:” Đừng nói chuyện này nữa, ai làm thái tử, ai làm hoàng đế là chuyện của bệ hạ, chúng ta bớt xen vào. Khứ Bệnh sắp về rồi, Hồn tà vương trừ nhân mã bản tộc không quan tâm tới sống chết của người Hung Nô khác, tính ra tới hơn ba vạn người Hung Nô cần xử trí đấy, không biết Cấp Ảm thuyết phục thế nào.”
Tào Tương cười nhạt:” Đã vào đất Hán thì không do Hồn tà vương định đoạt rồi, hắn đã bỏ Hung Nô, gia nhập Đại Hán thì bán đứng Hung Nô là tất nhiên.”
Vân Lang thở dài:” Đúng là dũng sĩ làm là làm tới cùng, hắn cũng có chỗ đáng phục.”
“ Giờ chủ lực Hung Nô đã rời tới Mạc Bắc, chỉ phái kỵ binh quấy nhiễu biên cương, nay phá phong hỏa đài này, mai phá phong hỏa đài kia, làm biên quan không yên, khôi phục lại chiến thuật du kích, tới lui như gió, giờ chúng lại chiếm thượng phong.” Lý Cảm cảm khái:” Đó mới là yếu nghĩa của kỵ binh tác chiến, trước kia Y Trật Tà tổ chức đại quân đường đường chính chính giáp chiến, đúng là ngu không thể tả.”
“ Dù sao chỉ là ghẻ ngứa ngoài da thôi, chúng không thể làm ra những chuyện như tập kích Thượng Lâm Uyển như năm xưa nữa rồi.”
Thấy Lý Cảm lại lén lút thò tay lấy vò rượu, Vân Lang đi trước một bước, nhét vò rượu vào tay Tào Tương:” Quay lại đề tài cũ, Quách Giải muốn diệt Điền Quốc, chỉ sợ bị bệ hạ tính sổ, các ngươi thấy sao?”
Tào Tương tu một ngụm rượu:” Ta nói rồi, Lưu Cư.”
Lý Cảm cũng tán thành:” Không ai thích hợp hơn, để Lưu Cư chứng kiến máu và lửa cũng tốt, xem nó xử trí ra sao để thấy tâm tính của nó. Nếu làm tốt có thể lấy Dạ Lang quốc ra luyện, cuối cùng xem xem có thể xử lý được đám dư nghiệt tiền Tần ở Lĩnh Nam hay không. Nếu qua được ba trận đại chiến này, vị trí thái tử của hắn sẽ không ai lay chuyển nổi.”
Vân Lang thấy thế cũng phải:” Nhưng trận này không thể đánh như cách của bệ hạ, không được tiêu hao quốc thuế, chỉ có thể lãi, không cho lỗ, nếu không cuối cùng đổ hết khốn khổ lên đầu chúng ta.”
Bàn bạc xong công việc thì mặt trời ngả bóng.
Lý Cảm chân thành mời Vân Lang, Tào Tương cùng ở nhà cỏ với hắn, huynh đệ đêm khuya gác chân tâm sự, bị hai người dứt khoát từ chối, Tào Tương muốn về bồi tiếp Dương Lợi vừa xuất cung ở tại công chúa phủ, Vân Lang đi gặp Trác Cơ có chuyện trong yếu phải làm.
Hai người bỏ đi trong tiếng chửi bới của Lý Cảm, Lý Cảm cô độc ôm vò rượu uống thừa tới trước mộ phụ thân uống.
Bàn việc với Trác Cơ rất mệt ... Ngoài cửa sổ chớp lóe liên hồi, sấm nối tiếp nhau ...
Nhất là giữa chừng Vân Âm sợ tiếng sấm chạy tới ngủ cùng cha mẹ, thế là càng thêm phiền.
Trác Cơ tóc tai xõa xượi chống nửa người nhìn cha con Vân Âm, Vân Lang, ánh mắt mê ly chứa đầy hạnh phúc, cảnh tượng này nàng mong đợi đã lâu, còn cho rằng chỉ có thể xuất hiện trong mơ, không ngờ đột nhiên thành hiện thực ...
Dáng ngủ của Vân Âm chẳng hay gì, dang chân ra gác lên bụng cha, chân còn lại gác lên đùi Trác Cơ, một tay còn nắm tay cha ... Lúc này cả thế giới thuộc về nó, cha mẹ đều là của nó.
Trác Cơ chỉ muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này.
Lại một tiếng sấm nổ vang, Vân Lang bị đánh thức mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt bị chớp lóe lên làm trắng bệch của Trác Cơ, giật nảy mình:” Hết hồn, nhìn cái gì, mặt trắng như quỷ.”
“ Ừm, ngủ đây ...” Trác Cơ nằm xuống, tim vẫn đập liên hồi:
Vân Lang ngáp một cái:” Không cần lo số nô lệ đó, lần này nhiều lắm đủ chia.”
“ Ai thèm lo tới nô lệ, ngủ đi.” Trác Cơ tức giận, loại nam nhân vô tâm chẳng hiểu gì:
Vân Lang nhét chân tay khuê nữ vào chăn, không ngờ nhét được chân thì tay nó không yên phận thò ra, còn quờ quạng tìm kiếm, đành thở dài đưa đầu tới cho khuê nữ nhéo tai, thế nó mới chịu yên.
Nhìn Vân Lang chiều chuộng khuê nữ vậy, Trác Cơ có chút đố kỵ, cuối cùng thở dài ... Thế cũng không tệ ...
Có Vân Âm ở đây, Vân Lang muốn ngủ nướng cũng chẳng được, khuê nữ sáng sớm thức dậy đã ngồi lên bụng y mím môi bóp mũi làm y không thở nổi, không muốn dậy cũng khó.
Trác Cơ muốn ngăn cản khuê nữ, thấy Vân Lang tùy cứ quay trái quay phải né trách thì không có vẻ gì là tức giận, để mặc hai cha con chơi đùa.
Hai cha con ầm ĩ một hồi cuối cùng dậy ăn sáng, Hoắc Quang cũng có mặt, bốn người vừa ăn uống vừa trò chuyện sau đó Vân Lang gọi riêng Hoắc Quang vào phòng.
Nghe Vân Lang thuật lại cuộc nói chuyện hôm qua với Tào Tương Lý Cảm, Hoắc Quang chắp tay nói:” Đệ tử muốn tham dự cuộc chiến chinh phạt Điền Quốc, Dạ Lang của Lưu Cư, xin sư phụ thành toàn.”
“ Không phải con nói Cư hoàng tử không thích con sao?”
“ Hừ, là con không để nó thích con, nếu con muốn thì nó thích con tới mức nào cũng được.”
Vân Lang tặc lưỡi liên hồi:” Ngạo mạn quá rồi đấy.”
“ Đệ tử không ngạo mạn, nếu không mấy ngày tới đệ tử sẽ làm Lưu Cư thích con cho sư phụ xem.”
“ Còn cả Địch Sơn cũng không thích con nữa đấy.”
“ Một tên hủ nho có đáng kể gì, hôm nay con đi tìm Địch Sơn, giao đàm thật triệt để với hắn, hắn sẽ thích con.” Hoắc Khứ Bệnh ưỡn ngực tự tin, lần trước thất bại ở Vị Ương cung làm nó thấy mất thể diện lắm, rất không cam lòng:
Vân Lang tay gõ gõ bàn:” Con chơi đùa Lưu Cư như vậy có nghĩ tới phản ứng của bệ hạ không?”
“ Chính vì nghĩ tới rồi con mới để Lưu Cư ghét mình, hẳn như thế sẽ hợp với tâm tư hoàng đế, nếu không vì sao đệ tử lại làm ác nhân?”
Miệng không nhận sai, nhưng trong lòng biết sai, còn biết khắc phục, hôm qua Hoắc Quang ngông cuồng, hôm nay lại hạ mình, Lưu Cư chắc chắn hài lòng thôi, vấn đề là ở Lưu Triệt, Vân Lang dặn:” Bệ hạ không dễ đối phó đâu, con đánh giá cao tới mức nào đều không quá, nên nhớ đó là người quyết định sinh tử của con bằng một câu nói, nếu bị hắn chặt đầu, con thông minh tới mấy cũng uống.”