Trương An Thế cũng dạy rất sớm, qua cửa sổ thấy Vân Lang đang lên lớp cho Hoắc Quang, tuy không nghe rõ hai người họ nói gì, chỉ nhìn sắc mặt nghiêm túc của Hoắc Quang là biết bài giảng hôm nay rất quan trọng.
Lật văn thư dày trước mắt xem, rốt cuộc chẳng vào đầu chữ nào.
Hắn từng cân nhắc rất lâu chuyện gia nhập Khoa kỹ Tây Bắc, xem rất nhiều sách của Khoa kỹ Tây Bắc rồi, cũng từng thỉnh giáo Vân Lang những điều còn chưa hiểu, được giải đáp cặn kẽ.
Học vấn của Khoa kỹ Tây Bắc vô cùng thu hút, khiến hắn sinh ra vô vàn tưởng tượng, mở ra trước mắt hắn vô số con đường ... Nhưng thiếu một người dẫn đường.
Học vấn Khoa kỹ Tây Bắc nhìn có vẻ cởi mở, kỳ thực vô cùng bảo thủ, một khi thoát ly khỏi phạm vi lý giải là cần người chỉ đường mới có thể biết phải tiến tới ra sao.
Trương An Thế gấp sổ sách trước mắt, lấy cuốn toàn học ra, vỗ vỗ má, chuẩn bịn tinh thần nghiên cứu khiêu chiến trong cuốn sách đó ...
“ Đất Thục bỏ tiền, bộ nô đoàn bỏ người, mời hai lão tướng tọa trấn, đất Thục lấy mỏ chu sa, bộ nô đoàn lấy nô lệ, lão tướng được tiền, bệ hạ được quốc thổ, có phải tính toán của hào phú đất Thục là thế không?” Vân Lang sau khi thảo luận với Hoắc Quang, gọi Trác Cơ tới đi vào việc chính:
“ Ở chuyện này thiếp chỉ làm trung gian cho hào phú đất Thục, ý tứ đã truyền cho hầu gia, thiếp thân xong việc, không quản họ nữa, một lòng bán sách.”
Vân Lang không tin lời ma quỷ của nàng, không có lợi làm gì có chuyện Trác Cơ chịu lên tiếng:” Chuyện này có vẻ như nhìn thì ai nấy đều được lợi, kỳ thực là đoạt miếng ăn trong miệng bệ hạ. Chuyện này khi cần bệ hạ chỉ phái một đô úy là có thể hoàn thành rồi, hiện chẳng qua còn vướng bận việc khác nên mới để miếng thịt ở đó, muốn ăn thì phải nghĩ cho kỹ. Lần này nếu có thể thuyết phục được Cư hoàng tử, có lẽ còn có đường thao tác, nếu không thì quên đi.”
Trác Cơ nhoẻn miệng cười ngồi xuống dựa vào vai Vân Lang, nhìn Vân Âm đuổi đánh Hoắc Quang ngoài sân:” Thực ra thiếp quên chuyện này rồi.”
Xế chiều khi Địch Sơn vừa mới ở hoàng cung đi ra thì thấy một tiểu thiếu niên đầu đội kim quan, tay cầm roi ngựa đứng trên xe trâu của hắn ngắm ráng chiều.
Khóe miệng Địch Sơn hiện lên nụ cười trào phúng, lặng lẽ tới bên xe trâu, chuẩn bị bảo lão phó đánh xe về nhà.
Bóng roi mang theo tiếng gió rít quất mạnh vào bụng trâu, con trâu bị đau kêu thảm một tiếng bỏ chạy thục mạng, bất kể lão phó kéo cương thế nào, con trâu vẫn hùng hục chạy trên đường phố vắng người.
“ Vô lễ.” Địch Sơn phẫn nộ cực điểm, con trâu này làm bạn với hắn thời gian dài, rất yêu quý, giờ bị tên hoàn khố đánh thô bạo, không biết ủy khuất cỡ nào:
“ Roi này đáng lẽ là đánh ngươi đấy.”
“ Người sai ... do .. người nhận ... súc sinh vô tri, vì tội người ... đánh súc sinh là không đúng.”
Hoắc Quang vẫn chắp tay nhìn trời:” Năm xưa Hàn Phi nói lắp, nhưng thiên hạ coi là thần, nói nhỏ một tiếng, quân vương cũng phải nghiêng tai lắng nghe, sợ bỏ lỡ dù chỉ một chữ. Địch Sơn ngươi là một tên hủ nho, tài đức gì mà muốn sánh ngang với Hàn Phi?”
Địch Sơn giận tới môi run lẩy bầy:” Ta, ta, ta ... không ...”
Hoắc Quang dùng roi chỉ mặt Địch Sơn, khinh miệt:” Một tên nịnh thần mà thôi, sao dám đặt điều thị phi trước mặt Hoàng trưởng tử.”
Địch Sơn mặt đỏ bừng, gân xanh nổi khắp cổ, hắn muốn chửi mắng tên vô sỉ này, nhưng miệng không lưu loát, càng cuống càng không nói được.
“ Còn không thừa nhận?”
Địch Sơn phất mạnh ống tay áo bỏ đi.
Hoắc Quang đi nhanh tới chặn đường:” Nếu ngươi không gièm pha, Hoàng trưởng tử sao lại lãnh đạm với ta như thế, còn nói không cần ta.”
Địch Sơn dừng bước, lạnh lùng nói:” Do, do ... ngươi tự tạo thành.”
Hoắc Quang nghiêm mặt nói:” Ta và hoàng trưởng tử quen nhau hơn hai năm, hắn là người lương thiện, không bao giờ nói lời ác độc, càng không nói với ta như thế, từ sau khi ngươi tới bên cạnh, hắn mới thay đổi.”
“ Trước kia hoàng trưởng tử thích nông tang, suốt ngày chú ý nông tang, càng tự mình cày cấy, cùng lão nông trò chuyện, cùng chức nữ học dệt, cùng lão binh thương tàn chuyện trò về bò dê, gặp cao nhân thì trà rượu, gặp trí giả thì nghe lời hay.”
“ Từ khi ngươi tới, hắn không nghe lời ngay thật nữa, Địch Sơn ngươi tới bên hoàng trưởng tử là để lộng ngôn phải không? Ngươi không cần nói nữa, ngươi thắng rồi, Địch Sơn ngươi thắng rồi, ta sẽ đem chuyện ngươi làm nói với tất cả mọi người, để họ biết sự hiểm ác của ngươi, để họ sau này gặp hoàng trưởng tử phải cẩn thận lời ăn tiếng nói, tranh bị Địch Sơn ngươi hãm hại.” Hoắc Quang bi sảng lắc đầu, kéo lê roi ngựa đi về phía ngựa của mình:
Địch Sơn chạy đuổi theo, giữ lấy đầu ngựa:” Nói nói ... Nói rõ, mỗ chặn đường người ... người khác lên tiếng thế nào?”
Hoắc Quang từ trên nhìn xuống:” Hơn trăm thiếu niên cùng đi bái kiến bệ hạ là cảnh hùng tráng thế nào, thể diện hoàng trưởng tử lớn quá, phẩy tay một cái là vô số huân quý cam lòng nguyện chết ... Ngươi không biết đó là đại kỵ sao?”
“ Địch Sơn ngươi nói lắp, lại không có tài của Hàn Phi, không tuyển được đệ tử, ngươi mượn chiêu bài của Hoàng trưởng tử để chiêu mộ môn sinh dùng, đẩy Hoàng trưởng tử vào chỗ chết.”
“ Đáng thương cho Hoàng trưởng tử lương thiện, tin tưởng ngươi, nào ngờ tâm tư ma quỷ của ngươi. Ta thấy tình thế không ổn, ra làm kẻ ác, đào thải đại bộ phận thiếu niên, chính vì không muốn bệ hạ có ác cảm với hoàng trưởng tử.”
“ Cuối cùng bệ hạ tiếp nhận năm người Hoàng trưởng tử lựa chọn ... Mà lúc đó ... Ta, ta lại bị hoàng trưởng tử cho là kẻ hiểm ác, bị đám đông thống hận, còn ngươi tên ác nhân lại lọt vào mắt xanh hoàng trưởng tử.”
“ Địch Sơn, ngươi chớ cho rằng gian kế đã thành, nên biết rằng mắt người đời sáng lắm, sẽ thấy rõ ai gian ai trung! Ngày sau còn dài, chúng ta sẽ thấy, ta không tin ngươi có thể vĩnh viễn che mắt hoàng trưởng tử.” Hoắc Quang càng nói càng kích động, mắt đỏ hoe như mắt thỏ, thương tâm cực độ.
Địch Sơn vốn lửa giận bốc bao vạn trượng thấy Hoắc Quang thương tâm như thấy cơn giận tiêu tan:” Ta, giỏi giỏi học vấn, nhân tình thế thế thái, biết ít ... Gia sư phái ta tới bên hoàng trưởng tử ... Là muốn ta tăng thêm kiến thức, ta không phải mưu chủ tốt ... Nếu ngươi thực có ý tốt vì hoàng trưởng tử, nên nên nói trước ... Không nên tự ý quyết định.”
Hoắc Quang nén được bi thương mà không nén được nước mắt, hắn thề hôm nay về tìm Vân Âm tính sổ, nha đầu đó chẳng làm được gì ra hồn hết, bảo bôi ít gừng sống lên khăn tay là được, vậy mà cái khăn rõ ràng đổ đầy bạc hà ....
“ Không phải ta bất kính với hoàng trưởng tử, mà căn bản không có cơ hội nói, ngươi không biết, hiện giờ có bao nhiêu người xúi Hoàng trưởng tử đi diệt Điền Quốc, khảo nghiệm cơ biến của hoàng trưởng tử.”
“ Ta vốn không muốn nói, nhưng ta .. Ta không đành lòng khiến hắn không hay biết gì, lại bị tên ngốc ngươi dẫn tới Điền Quốc, Điền Quốc chắc chắc bị diệt rồi, nhưng diệt thế nào mới làm bệ hạ hài lòng.”
“ Điền Quốc? Vì sao thảo phạt Điền Quốc? Triều ta sao có quân vô đạo?” Địch Sơn khai hãi, không ngờ bỗng nhiên nói năng lưu loát:
Hoắc Quang tóm cổ áo hắn:” Vậy chắc ngươi không biết bệ hạ vì giải vấn đề quốc khố trống rỗng, phái Tú Ý sứ giả đi cướp bóc Điền Quốc, Dạ Lang quốc chứ?”
“ Hả, bệ bệ hạ sao làm hành vi ... Cường đạo ấy?” Địch Sơn kinh khủng vạn phần, hắn không dám tưởng tượng quân chủ một quốc gia lại làm việc ấy:
“ Cấm mồm! Dám nói thêm một câu ta bóp chết ngươi. Giờ vào hoàng cung, hẹn hoàng trưởng tử ra đây bàn việc.”