Địch Sơn luống cuống chân tay gỡ tay Hoắc Quang ra, quay người chạy về Vị Ương cung, hắn thực sự sợ hãi.
Lão phó rốt cuộc khống chế được con trâu điên, đánh xe trâu quay lại nhìn thấy chủ nhân mình bị bóp cổ chạy về Vị Ương cung, vừa định chạy thì quý công tử tính khí không tốt kia rống lên:” Chạy cái gì? Mau lấy nước cho tiểu gia.”
Lão phó run run mang hồ lô nước tới, Hoắc Quang rửa mắt ba lần mới ngăn được nước mắt, nhưng hai mắt thì đã sưng húp rồi.
“ Mắt mình sợ không gặp ai được nữa ...” Hoắc Quang lẩm bẩm, lòng càng oán hận Vân Âm:
Lưu Cư bị Địch Sơn kéo ra ngoài cung, thấy Hoắc Quang chắp tay sau lưng nhìn trời làm vẻ cao ngạo, hừ một tiếng xoay người về cung.
Địch Sơn vội giữ lại:” Đừng, đừng, đừng ... giận, hắn giả giả vờ ... Khóc đến đỏ mắt rồi.”
Lưu Cư tức thì hứng thú đi tới trước mặt Hoắc Quang, Hoắc Quang xoay đi không cho nó thấy mình khóc.
“ Tên này khóc thật à ?” Lưu Cư không hiểu sao rất hưng phấn:
“ Khóc, khóc thật, còn mắng thần rất ... rất dữ.”
Địch Sơn vui lắm, cái tiếng thông tuệ của Hoắc Quang đã lưu truyền rất lâu, sự kiện vừa qua càng thể hiện nhạy bén cơ trí đó, hắn là người đơn thuần, chỉ cần Hoắc Quang xuất phát điểm là tốt cho Lưu Cư, hắn không để bụng chuyện vừa rồi mình bị mắng thảm.
Bởi thế lại hắn cho rằng chỉ có yêu càng đậm, hận mới sâu.
“ Khụ, khụ ...”
Lưu Cư vờ vịt ho hai tiếng định nói, không ngờ Hoắc Quang quay lại trừng hai mắt sưng húp rống: “ Ngươi còn rảnh ho được à, có biết hôm qua nguy hiểm thế nào không? Có biết bao người lo lắng ngươi không thể thành thái tử không? Có biết người ta đã viết chuyện khảo nghiệm ngươi thành tấu chương dâng lên bệ hạ không?”
“ Ngươi có biết kẻ cả gà cũng không dám giết như ngươi, sắp phải dẫn đội quân ô hợp đi phương nam diệt quốc bắt vương không? Ngươi không biết cái gì hết, chỉ biết giận ta.”
…. ….
“ Thế chi hữu cơ nhương, thiên chi hành dã, Vũ, Thang bị chi hĩ. Tức bất hạnh hữu phương nhị tam thiên lý chi hạn, quốc hồ dĩ tương tuất ...” A Kiều hai tay cầm tấu chương, đọc đoạn cổ văn trúc trắc:
Lưu Triệt không kiên nhẫn nghe hết, phẩy tay:” Nàng lấy lời Giả Nghị ra nói với trẫm là ý gì? Còn nữa, nàng không phải hoàng hậu mà mặc triều phục của hoàng hậu, chẳng lẽ không thấy sai ở đâu à?”
A Kiều chỉnh trang y phục, chậm rãi đứng lên:” Thiếp là phế hậu dùng lời người chết tiến gián là chuyện đương nhiên, về phần mặc triều phục cũ là muốn dùng ân tình cũ, khiến bệ hạ chủ ý cũng không hề sai. Bệ hạ sẽ không lấy tội trái lễ nghi để xử trí thiếp thân chứ?”
Lưu Triệt nổi giận:” Đó là do nàng tự chuốc lấy, mồm thì nói lý, hành động lại điên khùng.”
“ Thiếp có trách gì đâu, thiếp sống còn tốt hơn trước kia mà.”
Lưu Triệt mặt tối sầm:” Chuyện trẫm phái người cướp Điền Quốc, Dạ Lang Quốc giờ ai cũng biết rồi.”
“ Biết thì biết, có gì to tát, trong nhà thê nhi hết cái ăn, lương thực ngoài ruộng gặp thiên tai, chạy sang nhà hàng xóm cướp ít lương thực nuôi thê nhi, người khác chửi, chẳng lẽ thê nhi cũng chửi?”
Lưu Triệt hầm hừ:” Trẫm thấy mất mặt.”
“ Diệt Điền Quốc, Dạ Lang Quốc thì không mất mặt nữa, gọi là mở rộng bờ cõi.”
“ Tên sử quan khốn kiếp đem chuyện này chép thành sách rồi, trẫm muốn xóa đi, lại không muốn người khác chê cười, nàng làm đi.”
“ Í, sao thiếp phải làm? Tuy trong mắt sử quan thì thiếp chẳng phải người tốt rồi, nhưng đâu cần làm bản thân tiếng thối vạn năm.”
“ Tên sử quan đó là môn hạ của nàng.”
A Kiều nghĩ một lúc mới nhớ ra:” À, bệ hạ nói Tư Mã Thiên, cái tên phế vật đào hang chuyên tâm viết sách ở Vân thị, cuối cùng viết không nổi chứ gì?”
Lưu Triệt nhíu mày:” Tư Mã thị nhiều đời làm sử quan, tuy chức vị thấp, nhưng có phong cốt sử quan, không nên nói người ta như thế.”
“ Vậy cho ít tiền là xong, tên đó tham tiền lắm, lần trước ở chỗ thiếp đánh mạt chược, thắng được ít vàng mà hai mắt sáng lên.”
Lưu Triệt tùy tiện xua tay:” Kệ, nàng làm đi.”
“ Được, mai thiếp gọi hắn về, không sửa thì cho hắn cả đời nằm trong hang.” A Kiều hắng giọng:” Giờ bệ hạ ngồi nguyên đó, nghe thiếp đọc hết bản tấu.”
“ Được rồi, nàng không cần đọc nữa, trẫm biết tiếp theo sẽ nói cái gì, hôm qua còn nghe lời trên giường bệnh của Công Tôn Hoằng, nói quốc gia bây giờ nặng vơ vét mà quốc khố trống rỗng, hùng tâm vạn trượng của trẫm không thể thực hiện.” Lưu Triệt nheo mắt nhìn xa, Công Tôn Hoằng ốm nặng, e lần này không qua khỏi, có lẽ phải tìm tể tướng mới:” Cư Nhi biết chuyện Điền Quốc, Dạ Lang Quốc mà nguyện thống lĩnh đám ô hợp diệt địch, phân ưu với trẫm. Còn nói không dùng một binh một tốt, không hao phí một đồng thuế mà diệt hai nước đó, gộp vào Đại Hán ta, nàng thấy sao?”
A Kiều gật đầu ngay:” Rất tốt, móng vuốt của hổ con đã dài ra rồi.”
“ Hừ, hai nước đó nhỏ như viên đạn, trẫm phái một viên tiểu tướng đi là dẹp được, không có gì đáng kể, chỉ là không biết Cư Nhi thường ngày nhà bếp không dám tới gần, đâu ra lá gan đó?”
“ Vì nhi tử bệ hạ phát hiện phụ thân mắc bệnh nghèo, bệnh thì phải chữa, bách tính nhà mình đã khổ không kể siết, tất nhiên phải nghĩ cách.”
Lưu Triệt day mũi:” Trẫm, đúng là mắc bệnh nghèo, chỉ là, nàng không sợ Cư Nhi làm chủ đông cung, gây bất lợi cho nàng sao?”
“ Đó là kết quả tốt nhất, lập lại quy củ trưởng tử kế thừa, còn về thiếp đâu cần cố kỵ ai, nói ra, họ thẹn với thiếp, thiếp không nợ gì họ.”
Chinh chiến nhiều năm, đế quốc Đại Hán vẫn ngoan cường đứng đó, còn tể tướng Công Tôn Hoằng không vượt qua được mùa thu năm nay.
Khi lá hòe rụng hết, Công Tôn Hoằng cũng chỉ còn đợi trút hơi thở cuối cùng ở tể tướng phủ.
Vân Lang không thích ông ta, ông ta vốn là người làm tể tướng chỉ vì được ngồi vào vị trí tể tướng, vì có thể ngồi lâu dài ở vị trí này mà ông ta ngoan ngoãn đem chút quyền bính cuối cùng của tể tướng dâng lên hoàng đế.
Từ đó ông ta chẳng còn tiếng nói gì trước nội đình do Lưu Triệt lập nên.
Sau khi tam trưởng sử của tể tướng phủ cùng Trương Tham va chạm tới lưỡng bại câu thương, thế là quyền lực tể tướng phủ chẳng còn gì, đến mức bị người ta gọi lén là cái dấu biết đi.
Khi Công Tôn Hoằng bệnh nặng, xuất phát từ lễ tiết, quan viên cấp hầu tước trở lên đều đi thăm hỏi.
Trước khi chết bị hết huân quý này tới huân quý khác tham quan, đó là công tác của tể tướng, bất kể ông ta muốn hay không, vẫn phải tiếp nhận đãi ngộ này.
Vị trí của Vân Lang không cao không thấp, chỉ là trước khi vào thăm hỏi Công Tôn Hoằng chỉ còn một hơi thở cuối cùng, nhìn thấy rất nhiều con quạ béo tốt ngồi trên cành cây chầu chực. Đám súc sinh này đúng là nhạy bén hơn con người, y bước vào phòng mới cảm thụ được không khí tử vong.
Đó là cái mùi khó hình dung, thối mà không phải thối, Vân Lang giống mùi cỏ bị mục rồi đem phơi khô, dù có nín thở, bịt mũi, cái mùi đó vẫn thấm qua lỗ chân lòng vào cơ thể, bảo phủ lục phủ nghĩ tạng của ngươi.
Người sắp chết đáng lẽ phải thoi thóp, mà Công Tôn Hoằng dựa vào gối mình cười nhìn y, Vân Lang cảm thấy, Lưu Triệt mà gọi một tiếng, ông ta sẽ bật dậy, mặc triều phục, sau đó chết ở triều đường.
“ Ta sắp chết rồi.” Giọng Công Tôn Hoằng yếu ớt chưa từng có:
Vân Lang vô cùng cảnh giác, đối diện với loại lão tặc này phải đề cao cảnh giác, dù ông ta sắp chết:” Sắc mặt tướng quốc rất tốt, chỉ là một hồi bệnh vặt, dùng vài thang thuốc là qua.”
“ Tiểu thiếp trứ danh của ngươi đã khám bệnh cho ta rồi, nói ta chỉ còn sống vài ngài. Vân hầu có cách hay mau dùng đi, lão phu hết thời gian rồi.”
Vân Lang lắc đầu:” Y thuật của nàng cao hơn ta.”
Công Tôn Hoằng cười gian nan:” Trước kia lão phu nghe lời ngươi coi như gió thoảng bên tai, giờ không được, lão phu không còn được mấy ngày nữa, thật lòng một phen cũng tốt.”
Vân Lang bắt mạch cho ông ta, xác nhận ông ta đúng là sắp chết:” Ông còn muốn làm gì nữa không?”
….. ……
(*) Tư Mã Thiên là con Tư Mã Đàm, cháu Tư Mã Hỉ, Tư Mã Hỉ cũng bán hành cho Lưu Trường.