“ Bây giờ ta làm được gì, nếu có thể ta rất muốn chôn sống ngươi, tránh một ngày Nho gia thành Nho gia của Khoa kỹ Tây Bắc, nhưng ngươi bán sách khắp nơi rồi, bán rẻ như thế, Hàm Đan, Lạc Dương, Ngô Việt gần như mỗi người đọc sách đều có một bản ... Nho gia ta dùng tay chép sách, giấy còn không đủ ... Vân thị ngươi, ngày in ba trăm cuốn không khó ....”
“ Kỳ thực lão phu muốn chôn sống nhất là tên thợ Trần Đồng ... Khụ khụ .. Đổng Trọng Thư lấy nghìn vàng ra mời, bị hắn chế nhao ... Làm ông ta hộc máu ba ngày, e, sống không được lâu.”
“ Văn tông một đời lại bị tiểu nhân sỉ nhục ... Để truyền ra sẽ bị người ta cười cả đời ...” Công Tôn Hoằng gần đất xa trời trí tuệ đột nhiên sáng suốt khác thường:
Vân Lang nghiêm túc nói:” Trách ai đây, Đổng công xem thường người thiên hạ, càng xem thường người lao động chân tay, cho rằng công tượng là hạng bị lợi ích làm mở mắt, chỉ cần bỏ tiền ra là có thể khiến hắn phản bội Vân thị, khinh người lại muốn dùng người, chậc! ”
“ Huống hồ, Đổng công ngay từ đầu đã sai rồi, một nghìn lượng vàng à? Xưởng in đó sáu thành của bệ hạ, hai thành của Vân thị, còn hai thành của hắn, mang một nghìn lượng vàng tới, hắn cười cho cũng phải.”
Công Tôn Hoằng cắn răng:” Chia phần sản nghiệp cho nô lệ, chỉ Vân thị ngươi làm, như thế nô lệ không phải là nô lệ nữa, thế đạo sẽ loạn, ngươi biết hậu quả không?”
Vân Lang khẽ lắc đầu:” Huân quý có thể thành thứ dân, thứ dân có thể thành huân quý, ngài không nghe lời Thái tổ Cao hoàng đế nói sao? Vân thị chỉ cho họ cơ hội thôi.”
Công Tôn Hoằng yếu ớt lắc đầu: “ Đó là đạo lý lớn, ai cũng biết đạo lý thì không dùng trong thực tế, nếu không sẽ sinh đối kháng kịch liệt, nội loạn không có lợi cho quốc thái dân an. Vân hầu, cứ thế này ngài sẽ là công địch của huân quý.”
Vân Lang mỉm cười:” Ông khỏi lo, mọi chuyện sẽ tới một cách lặng lẽ, như mưa đêm thấm ướt đất, rồi đến một ngày kia sáng dậy vạn vật bừng sức sống, không ai nhận ra đâu.”
“ Ngươi không sợ lão phu nói ra mưu đồ thâm độc của ngươi à?”
“ Ông sắp chết rồi, sớm an bài gia sự là hơn, đừng ôm rơm nặng bụng nữa. Cả đời theo đuổi hoài bão phụ người nhà rồi, chớ để chết đi lại càng để họ chịu khổ nạn.” Vân Lang khẽ vỗ vai gầy khô của Công Tông Hoằng:
Công Tôn Hoằng nhắm mắt:” Đúng thế, lão phu nợ họ nhiều rồi, Vân hầu, chia một thành xưởng in sách cho liệt tử, lão phu vì ngài mà tán thưởng.”
“ Giao hẹn như thế.” Vân Lang thấy ông ta đã nhắm mắt, đứng dậy rời phòng:
Quạ trên cây đột nhiên kêu quang quác không ngừng, còn bất an nhảy lên nhảy xuống, một phó dịch cầm gậy dài xông ra đuổi chúng, đàn quạ võ cánh bay lên, nhưng lượn vòng không chịu đi.
Xe ngựa của Vân Lang còn chưa rời Trường An đã nhận được tin Công Tôn Hoằng qua đời ... Vân Lang là huân quý cuối cùng ông ta gặp.
Ông ta từ bỏ vinh diệu hoàng đế đích thân thăm bệnh, hoàn thành lời hứa với Vân Lang, tuy không kịp xướng ca tán dương y, nhưng đó là vì ông ta đã chết, không coi là nuốt lời.
Người chết rồi, hoàng đế không tới nữa, chuyện tiếp theo tất nhiên có Hồng lư tự xử lý, tất cả dựa theo lễ nghi mà làm.
Khi thi thể ông ta cho vào linh cữu, đám quạ đen cũng bay đi, tân tể tướng Lý Thái cũng dùng diện mạo hoàn toàn mới tiến vào Tể tướng phủ.
Vì thế mọi chuyện nhanh chóng quay về guồng máy của nó, bách tính nhiều người còn chẳng kịp biết tể tướng của họ qua đời.
Vụ thu hoạch sắp tới rồi, ai cũng bận rộn.
Quách Giải càng bận rộn, hắn là con sóc, không ngừng leo lên tường cao.
Từ khi thành tả thập di của hoàng trưởng tử Lưu Cư, số lần tới Vân thị ít đi, dù tới cũng không dùng thái độ thấp kém nữa, mà nhìn thẳng vào mặt Vân Lang.
“ Hoàng trưởng tử muốn ba nghìn binh giáp.” Quách Giải thẳng thừng nói ra yêu cầu của Lưu Cư:
Vân Lang không để ý tới thái độ vô lễ của hắn, ung dung mỉm cười: “ Yêu cầu rất hợp lý, Vân thị có mười sáu giáp binh, toàn bộ hỗ trợ điện hạ.”
Quách Giải nhấn mạnh thêm:” Hoàng trưởng tử muốn ba nghìn giáp binh, không thiếu mười sáu người. Vân hầu đã biểu thị ủng hộ hoàng trưởng tử thì phải giữ đúng thái độ, chân đạp hai thuyền không có kết quả tốt đâu.”
Vân Lang không hề giận:” Vậy ta có thể hiểu ngươi đã quy thuận Cư hoàng tử?”
“ Mỗ được quý nhân nhìn bằng mắt xanh, tất nhiên dốc hết sức.”
Vân Lang dùng đốt ngón tay gõ bàn:” Mấy năm qua Quách thị ngươi tiến thật nhanh, như thần giúp vậy, dù người như Đổng Trọng Thư trong tửu yến cũng hỏi ta, Quách Giải là ai? Ta trả lời, thường nghe, Quách thị phất lên từ quân ngũ, khôn khéo ứng xử, thích kết giao huân quý, tránh nhắc tới chuyện buôn nô lệ ...”
Quách Giải cắt lời:” Chuyện bắt nô có gì mà không thể nói ra chứ?”
“ Ồ, nếu thế thì ta yên tâm rồi, năm xưa ở Thụ Hàng thành ta phó thác ngươi chuyện này, nên lòng luôn áy náy, cứ nghĩ vào lúc thích hợp sẽ giúp ngươi xóa bỏ vết đen ... Xem ra ngươi tự chấp nhận, vậy thì xem như ta bỏ đi một phen tâm sự.” Vân Lang tủm tỉm cười:” Lần cuối cùng ta giúp ngươi, Vân thị không có ba nghìn giáp binh, cũng không dám có ... Chớ nhiều lời, ta biết ngươi muốn ta triệu tập huân quý gom góp binh lực cho hoàng trưởng tử. Quách Giải, ngươi có biết làm thế sẽ ảnh hưởng gì tới Vân thị không?”
Quách Giải âm trầm:” Vân thị ngài chẳng lẽ còn có thể trung thành với ai khác ngoài hoàng trưởng tử.”
“ Ngu xuẩn.” Vân Lang không khách khí nói:” Bệ hạ đang tuổi tráng niên, Vân thị há có thể hiệu trung với hoàng tử gì chứ? Quách Giải, ngươi xuất thân thô bỉ không hiểu chuyện, ta bỏ qua cho ngươi, chỉ một lần thôi.”
“ Giao ngọc bội khách khanh của Vân thị đây, từ nay ngươi không còn liên quan tới Vân thị nữa, ngươi muốn ta nhường đường, ta cho ngươi, từ nay trời cao biển rộng mặc sức bay, ngươi đi đi.”
Vân Lang nói rất dứt khoát, không cho Quách Giải cơ hội nói thêm câu nào, Quách Giải mặt biến đổi liên tục, lấy một tấm thanh ngọc ra đặt lên bàn, không thèm nói lời nào, xoay người đi luôn.
Bình Già theo sau, đợi Quách Giải lên ngựa chắp tay nói:” Thiếu thượng tạo đi đường bình an, rời khỏi cửa này, chúng ta thành người qua đường.”
“ Xin tiên sinh báo với hầu gia, không phải là Quách Giải này quên ơn nâng đỡ, mà kiếp người ngắn ngủi, chớp mắt tóc đen hóa tóc bạc, Quách mỗ nhân lúc còn sống lên mây cao xem, xin hầu gia thông cảm.”
Quách Giải chắp tay ngạo nghễ đáp lại, quất mạnh mông ngựa, nghênh ngang dẫn tùy tùng đi.
Đến giờ cơm, Tô Trĩ thấy trượng phu ăn đến ngon miệng thì lạ lắm, nghe nói một con chó của Vân thị chạy mất rồi, đây rõ ràng là dấu hiệu đi xuống của thế gia, vậy mà y lại chẳng gấp.
“ Nói đi mà đi mất.” Tô Trĩ gắp một miếng khoai môn cho vào miệng, hàm hồ nói:
Tống Kiều đang cho Vân Triết ăn, trừng mắt:” Ăn cơm không được nói.”
Vân Lang cười:” Nhà ta không có quy củ đó, muốn nói cứ nói.”
Tô Trĩ dè chừng nhìn Tống Kiều, nhỏ giọng hơn:” Sau này không có thuốc rẻ để dùng nữa rồi.”
“ Không dùng nữa là tốt nhất, từ khi vị lão ổ tông kia của Quách thị xuất hiện, Quách Giải cho rằng mình có chỗ dựa vững chắc hơn, nay lại hiệu trung với Cư hoàng tử. Vậy ai đi đường nấy là tốt nhất.”
Tống Kiều hỏi:” Phu quân muốn cắt đứt hoàn toàn?”
Vân Lang gật đầu:” Biết làm sao, người ta bám được vào cành cao rồi, tất nhiên xem thưởng cỏ cây như Vân thị.”
Tô Trĩ tức giận:” Dám coi thường nhà ta sao, hắn là cái thá gì, một tên buôn nô lệ thôi, ném cho chó cũng không ăn.”
Vân Lang vỗ tay nàng:” Việc gì mà tức, hắn muốn leo lên cao hơn, Vân thị không giúp được gì nữa, nếu còn giữ người ta là không đúng rồi. Bình Già đã truyền tin cho thân bằng cố cựu của Vân thị, Quách Giải sau này làm gì không liên quan tới chúng ta, các nàng đừng nói lời khó nghe làm hỏng con đường của người ta, đường là do hắn tự đi, tốt xấu ở hắn.”