Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 754 - Q5 - Chương 073: Muốn Thấy Hùng Binh Lên Chiến Trường.

Q5 - Chương 073: Muốn thấy hùng binh lên chiến trường. Q5 - Chương 073: Muốn thấy hùng binh lên chiến trường.

Chuyện Quách Giải đã đành đi, làm Tô Trĩ không hiểu nổi là chuyện Công Tôn Hoằng, ông ta chết rồi, chẳng giúp được gì đã lấy của Vân thị và Trần Đồng mỗi người nửa phần lợi của xưởng in.

Ngày chịu tang chưa hết, trưởng tử Công Tôn Độ của Công Tôn Hoằng đã tới xưởng in, lấy tư cách cổ đông yêu cầu, ngang nhiên yêu cầu dừng mọi việc lại để toàn lực in ấn ( Công Tôn Hoằng thập thiên).

Tô Trĩ rất tức giận, cho rằng chó mèo gì cũng dám trèo lên đầu Vân thị vì giờ sư huynh không còn đảm nhận bất kỳ chức vị gì nữa.

“ Quách Giải sẽ không có kết cục tốt phải không?” Tống Kiều giờ hiểu chuyện hơn xưa rất nhiều, cẩn thận hỏi Vân Lang:

“ Không thể có kết cục tốt, năm ngoái Công Tôn Hoằng đề xuất cấm bách tính sở hữu cung nỏ, lý do là, mười tên ác tặc dương cung, trăm quan lại không dám tiến lên, làm ác tặc chạy thoát. Nếu dân gian không có cung nỏ, quan lại có thể ỷ đông người đánh nhau với tặc nhân, như thế có lợi quan lại chấp pháp.”

“ Nếu nộp cung nỏ, bất lợi nhất không phải là đạo tặc, mà là bộ nô đoàn, không biết Quách Giải dựa vào đâu xúi bẩy Thọ vương dâng thư phản đối. Bệ hạ chuẩn Thọ vương, khiến Công Tôn Hoằng chịu nhún. Đây là đại sĩ nhục của ông ta, nếu không ngại Vân thị, Tào thị thì đã tìm Quách Giải tính sổ rồi.”

Tô Trĩ thắc mắc:” Nhưng Công Tôn Hoằng chết rồi mà.”

Vân Lang xoa mặt:” Ông ta còn sống không đáng sợ, vì ông ta là người ham danh, muốn thể diện, thích hưởng thụ vinh quang tể tướng. Giờ ông ta chết rồi, không cố kỵ gì nữa, người như ông ta, an bài trước khi chết là đáng sợ nhất.”

“ Công Tôn Độ đang giám sát công tượng điên cuồng in ấn ( Công Tôn Hoằng thập thiên) là để tạo thế, hắn muốn mượn dư uy của phụ thân, hoàn thành chuyện phụ thân chưa làm được. Người ta đại phản kích rồi, thế nào cũng cần vài cái đầu tế cờ.”

“ Quách Giải là tên buôn nô lệ, toàn thân toàn sơ hở, Công Tôn Hoằng muốn giết hắn từ thời còn là du hiệp, về sau hắn dính dáng tới Vân thị chúng ta, Công Tôn Hoằng mới cố kỵ nên Quách Giải may mắn thoát được. Tên đó không biết quý trọng, giờ hay rồi tham gia tranh đoạt cả hoàng vị, hắn cho hắn là ai? Hắn không chết thì ai chết?”

Vó ngựa đạp nát cỏ xanh, cỏ đã nát lại bị vó ngựa nặng nề phía sâu dẫm lún vào bùn đất, một con, hai con ... Vô ngựa liên tiếp dẫm qua, không còn lá cỏ nào đung đưa theo gió nữa, chỉ còn mảnh đất hoang nát bét.

Một chiếc hắc lông kỳ từ xa tới, con hắc long trên cờ nhe nanh múa vuốt như muốn kiếm người mà cắn, cán cờ cao đâm vào cây thông lớn.

“ Cung nỏ thủ tiến tới một bước, quỳ bắn, ba phát liên tiếp.”

Giọng Quan Trung thô hào vừa dứt, tên vù vù lao lên không, lên tới độ cực hạn rồi quay đầu, biến thành mưa tên trút xuống ào ạt. Liên tiếp ba lượt như thế, một đám giáp sĩ tay cầm trường kiếm từ sau lưng núi vòng qua, chậm bước đi qua nơi nỏ tiễn bao phủ.

Một hồi trống vang lên, thiết kỵ xuất hiện, cơ bắp mạnh mẽ của chiến mã chớp mắt đưa thân thể vọt đi như điện xẹt, kỵ sĩ áo choàng đổ đồng loạt chĩa thương lao về phía trước, hò reo vang dội hòa cùng tiếng vó ngựa tạo uy thế như dời non lấp biển.

Theo cùng tiếng quát lớn của đầu lĩnh giáp sĩ, thuẫn tròn vác sau lưng được lấy ra, đối diện với rừng thương, trận hình biến đổi tạo thành mũi dùi tam giác, phát động xung phong.

Trường thương đâm vào thuẫn tròn tóe lửa, phát ra âm thanh làm người ta ê răng.

Hai bên va chạm chỉ trong chốc lát, chiến mã chân có vết trắng lui khỏi quân trận, những kỵ sĩ khác quay đầu ngựa, lại lần nữa tấn công giáp sĩ, quân trận mới đầu hỗn loạn, chạy được hai mươi trượng lại một trận mũi tên hình thành, phía trước đội hình mũi dùi tam giác của giáp sĩ đang lặng lẽ chờ đợi.

Xoạch!

Một cái lưu tinh chùy đầy gai nhọt rơi xuống đất, bị chiến mã kéo đi nảy lên tục trên mặt đất, bên cạnh vô số những cái chùy gai như thế.

Đằng sau giáp sĩ đột nhiên bùng lên một trận mưa tên, kỵ sĩ cúi đầu lấy tay che mặt, mặc cho nỏ tiễn va chạm lên người, sắp tới trận hình thuẫn tròn, chùy xích xoay vòng đập xuống thuẫn.

Trận thuẫn bỗng tản ra, chùy xích đập hụt, trận thuẫn tức khắc tái lập ép tới ... Bụi đất mù mịt.

Công Tôn Ngao liếc mắt nhìn Lưu Cư đang há hốc mồm, lại nhìn gương mặt kích động tới đỏ bừng của Hoắc Quang, cười ngạo nghễ, phẩy tay một cái. Quân tư mã thổi hào, trong ánh mắt khao khát của Lưu Cư, những tướng sĩ vừa rồi còn chém giết không thôi đang chậm rãi rời khỏi chiến trường.

“ Đây chính là hùng binh của Đại Hán ta sao?” Lưu Cư phấn khích hỏi:

Công Tôn Ngao cười nhạt:” Hùng binh ư, đám nhãi ranh này còn chưa đủ tư cách.”

Lưu Cư hít sau một hơi:” Hùng binh thực sự như thế nào?”

“ Ha ha ha, hùng binh thực sự, điện hạ không lên chiến trường không thể thấy được đâu, trừ bệ hạ ra cũng không ai có tư cách kiểm duyệt.”

Lưu Cư kích động tới lắp bắp:” Công Tôn tướng quân, nếu như có ba nghìn giáp binh thì có thể diệt Điền Quốc không?”

“ Điện hạ, giáp binh là lợi khí quốc gia, không có hoàng mệnh không thể dùng, một khi dùng không đoạt công bắt vương giết tướng là không dùng. Một quân tốt chém đầu một cấp có bì giáp, chém đầu hai cấp được thiết khôi, quân công ba cấp mới mặc khải giáp. Trong bắc quân, thập trưởng là giáp sĩ, Tế liễu doanh bách phu trưởng mới là giáp sĩ, ngay như trong quân của thần, ba vạn mới chỉ có hai trăm giáp sĩ mà thôi, còn lại là kỵ quân.” Công Tôn Ngao nói xong chắp tay một cái nhảy lên ngựa, chạy vào quân trận trực tiếp chỉ đạo mấy sai sót trong diễn luyện vừa rồi.

Hoắc Quang phủi bụi đất từ xa cuốn tới, chỉ Công Tôn Ngao đi xa:” Kiếm cớ thôi, Hợp Kỵ hầu căn bản không hề có ý định quy thuận điện hạ, nếu ép ông ta tỏ thái độ, e rằng muốn giữ chút khách khí bề ngoài cũng khó. Điện hạ ở trong cung lâu qua, nên ra ngoài tiếp xúc, nghe ngóng, sẽ hiểu nhân tình thế thái.”

Địch Sơn gật đầu:” Đúng, đúng là thế đấy.”

Lưu Cư nghĩ lại quá trình tiếp xúc với Công Tôn Ngao, phải thừa nhận, người ta coi mình là trẻ con, chơi đùa với mình, không coi ra gì.

“ Tuổi nhỏ quá, chẳng ai coi trọng.” Nói xong ngồi xuống đất, hai tay chống cằm đầy âu sầu.

Hoắc Quang ngồi xuống theo:” Ít tuổi có cái lợi của ít tuổi, làm hỏng việc trưởng bối chỉ cười, cho rằng là trẻ con chơi đùa, còn cho rằng vấp ngã sẽ khôn ra. Nếu chúng ta may mắn hoàn thành được, trưởng bối càng tán thưởng hơn.”

Lưu Cư không vui lên được:” Chỉ có Quách Giải thực lòng muốn giúp ta.”

Hoắc Quang nhíu mày nhìn Địch Sơn.

Địch Sơn lắp bắp:” Lần này chúng ta ... không có nhân thủ dùng ... Điện hạ đành miễn cưỡng ... thu nhận hắn, đợi sự thành ... lại chiêu lãm ít ... lương gia ... Thanh danh ... buôn nô lệ .... không thể dích vào ...”

Lưu Cư kéo tay Địch Sơn:” Địch sư phụ nói chuyện bất tiện, không cần nói thì đừng nói. Tiểu Quang đã làm cho người một cuốn sách trắng, một cái bút than, sau này cần nói gì viết lên là được.”

Hoan quan lập tức lấy trong hộp ra một cuốn sách, một cái bút than, giao cả hộp cho Địch Sơn.

Địch Sơn nhận lấy, lóng ngóng viết vài chữ lên sách, cười cảm tạ Hoắc Quang, giấy là thứ quý giá, là hắn không nỡ dùng như vậy.

“ Cái bút than này dùng tiện nhất, gia sư luôn thấy bút lông quá chậm, nên dùng cái này thay thế, tuy mới đầu không quen, lâu dần viết không chậm hơn nói là bao ...”

Lưu Cư thấy Hoắc Quang giữ quy củ với Địch Sơn thì vô cùng hài lòng, như thế mới là thần tử tốt.

Bình Luận (0)
Comment