Vân Lang dựa vào cửa sổ, nhìn hai phó phụ tráng kiện đang đánh nhau túi bụi, nguyên nhân thì khỏi cần hỏi, có khi chỉ là cãi nhau vì chuyện vặt vãnh, có khi là việc khác.
Tóm lại phương thức xử lý mọi việc của họ là đánh nhau.
Vân Lang nhìn thấy một phụ nhân cao lớn như núi nhảy lên, đem thân thể của mình đè lên người một phụ nhân cao lớn tương đương, y không đành lòng mở mắt nhìn.
Kết quả chỉ nghe hự một tiếng, phụ nhân bị trọng thương không gào thét thảm thiết, sau đó khóc lóc như Vân Lang nghĩ, ngược lại còn đang phản kháng, nhân lúc phụ nhân kia nằm trên người mình, túm tóc ra sức lắc.
Bà ta lắc mạnh như thế, Vân Lang sợ phụ nhân kia gãy cổ mất ...
Cuộc chiến diễn ra bất phân thắng bại, những tiếc ối á không dứt, Vân Lang cầm sách lên xem tiếp, tới khi ngẩng đầu lên thì cuộc chiến kết thúc từ bao giờ, hai phụ nhân mặt mũi bầm dập ngồi đối diện với nhau, mỗi người có một cái rổ ... Xem chừng hôm nay không nhặt hết sạn trong gạo ra thì không có cái ăn.
Mặc dù phụ nhân Vân thị đã chẳng ai sợ bị phạt một bữa hay vài bữa ăn nữa rồi, nhà ai chẳng có đồ ăn để dành, nhưng mỗi ngày có thể chen chúc ở nhà ăn lấy được một suất cơm miễn phí đã vượt giá trị thức ăn. Đó là một sự thừa nhận thân phận, cho thấy bọn họ không cần phải lo lắng vì nguyên nhân bất khả kháng nào đó mà không còn miếng ăn.
Cái thủ đoạn trừng phạt nhặt gạo này nhìn là biết do Tống Kiều đặt ra.
Đây là cách bất đắc dĩ.
Thu hoạch đã kết thúc, ăn no uống đủ không có việc gì để làm, đám phụ nhân không muốn gả đi của Vân thị rõ ràng đang có xu hướng tiến hóa thành nam tử.
Người Quan Trung tính khí dữ dằn, bất chấp nam nữ, có thể dùng nắm đấm giải quyết vấn đề, bọn họ không nghĩ tới cách khác.
Không nghe lời?
Đánh một trận là được.
Không phục?
Đánh một trận là phục.
Dùng nắm đấm đánh ra đạo lý mới là đạo lý chân chính, còn về đúng sai, chẳng ai để ý, điều đó tạo nên Đại Tần hùng cường chinh phục cả thiên hạ, cũng vì sự hung bạo đó mà nước Tần sụp đổ.
Giờ quân Hán đang kế thừa đạo lý này, xem công văn thông báo công huân của Hoắc Khứ Bệnh, Vân Lang cảm khái vô cùng, rất muốn tới Đôn Hoàng xem địa danh nổi tiếng đó, để lại một bích họa ... Chết dí ở Trường An mấy năm rồi, y cuồng chân lắm rồi, y cực kỳ ghen tỵ Hoắc Khứ Bệnh có thể rong ruổi ngựa khắp thiên hạ.
“ Này, ngươi ăn ít thôi, đây đã là cái móng giò thứ ba rồi đấy.” Vân Lang đặt công văn xuống nói:
Tư Mã Thiên vẫn ngoạm một miếng to, ăn phần gân mà hắn thích nhất, khép mắt hưởng thụ, cuối cùng dùng ngụm rượu lớn đưa thịt xuống bụng, lấy khăn tay bẩn thỉu lau râu, ợ một cái:” Món ngon như vậy mà hầu gia không gửi cho ta một ít.”
Vân Lang thở dài:” Ngươi không sửa lại câu chữ ngươi ghi chép, sau này chỉ có thể sống trong cái hang ngươi đào, muốn ăn móng giò thì ăn cả đời.”
Tư Mã Thiên ghê tởm dùng ngón tay moi thịt vụn giắc răng, còn nhai rồi nuốt luôn:” Vì sao phải sửa, ta ghi chép không sai, bệ hạ vì thiếu tiền phái Tú Y sứ giả đi ăn cướp, thế là nước sông biến thành màu đỏ, xác nổi đầy mặt nước, tôm cá ăn no phơi cả bụng lên, không chìm xuống được .. Đó đều là công tích vĩ đại của bệ hạ, không ghi chép sao được.”
Vân Lang chép miệng:” Toàn tin đồn, ngươi nghe đâu ra chuyện ly kỳ ấy?”
“ Trong Bạch Lộc Uyển của bệ hạ đột nhiên có thêm ba con voi trắng, chín con voi xám đã thuần hóa. Chưa nói bổng lộc năm nay phát rất dư dả, cho dù là thái sử lệnh như ta cũng được chia hai đĩnh vàng.” Tư Mã Thiên vừa nói vừa móc từ trong lòng ra hai đĩnh vàng nhỏ nhắn ném trước mặt Vân Lang:” Thứ này xuất phát từ Điền Quốc hay Dạ Lang Quốc, chất lượng không tệ.”
Vân Lang không cần xem có ký hiệu Vân thị trên đó hay không, liếc qua sắc vàng không tốt là biết:” Tất nhiên là vàng trong quốc khố.”
“ Quốc khố? Mùa xuân ta đi tham dự đại thọ bảy mươi của Nhi Khoan, lão già chuẩn bị tiệc đơn giản tới mỗi người chỉ có một bầu rượu, một đĩa thức ăn, một cái bánh. Hỏi ra mới biết quốc khố trống rỗng, còn nói mùa thu năm nay quốc khố không có tiền trả bổng lộc, bảo bọn ta sống tiết kiệm đơn giản một chút, còn dự kiến trong vòng hai năm khó có hi vọng được nhận bổng lộc. Kết quả là mùa thu phát bổn lộc lại còn nhiều hơn mọi năm, Vân hầu nói xem thứ này từ quốc khố lấy ra à?”
Vân Lang đáp cho có:” Không phát bổng thì ăn bằng cái gì?”
“ Vậy là ngài thừa nhận rồi nhé.”
“ Ta chẳng thừa nhận gì hết, ngươi có giỏi thì hỏi bệ hạ ấy, ta giờ chỉ có cái tước vị không có chức quyền gì hết, ta biết được gì?”
“ Hầu gia ngài nghĩ ta chưa hỏi à? Ta có quyền ghi chép vào khởi cư trú, bệ hạ tất nhiên nhìn thấy, thái thường tự còn trả khởi cư trú về yêu cầu ta sửa, bị ta chửi mắng một trận.” Tư Mã Thiên ung dung nói:” Đang lấy làm lạ là sao không thấy tin tức gì nữa, té ra họ giao việc cho ngài, cho ngài biết, sửa khởi cư trú là không thể, bệ hạ đã dám làm thì phải dám nhận.”
“ Loại chuyện cướp bóc này, bệ hạ làm một lần đã là nhiều, nếu thành thói quen thì hỏng, giờ cướp bên ngoài, khi cướp hết quốc gia xung quanh sẽ ra tay với bách tính. Khi đó loại tiểu gia tiểu hộ như ta không sao, đại tài chủ như ngài cần cẩn thận.”
Vân Lang nghĩ một lúc thay đổi cách thuyết phục:” Kỳ thực ngươi trách hành vi của bệ hạ, chứ không phải lên tiếng vì Điền Quốc, Dạ Lang Quốc.”
“ Ta chỉ quan tâm tới quân vương của ta, dân cư bên ngoài ngu độn vô cùng, không chịu vương hóa, một không tới triều kiến, hai không tới cống nạp, liên quan gì tới ta, loại bất thần đó vốn trong hàng ngủ chinh phạt. Nếu bệ hạ đường đường phái quân chinh phạt kẻ bất thần, thái sử lệnh ta còn soạn văn tế thiên cho đại quân, để trời cao phù hộ cho đại quân đánh đâu thắng đó. Còn hành vi cường đạo của bệ hạ là không thể chấp nhận, trên làm ắt có dưới học theo.”
“ Vân hầu cứ đợi xem, khi toàn thiên hạ biết hành vi này của bệ hạ, nhất định có người bắt chước, khi đo lễ pháp Đại Hán mất hết, thành quốc gia cướp bóc rồi, vậy há khác gì Hung Nô?”
Đúng sai ra sao thì hậu xét, còn muốn Tư Mã Thiên sửa chữa ghi chép là không thể, Vân Lang dù uốn ba tấc lưỡi cũng không được việc gì, tên này ăn no uống say, sau đó đòi Bình Già lượng lớn lễ vật, muốn đánh xe đưa hắn về Trường An.
Cả quá trình còn quá đáng hơn cả cường đạo.
Chỉ cần trong ghi chép không có Vân thị là được.
Vàng cám Tú Y sứ giả cướp được thông qua Vân thị luyện chế, lưu truyền khắp thiên hạ. Còn có rất nhiều đồ đồng cần xưởng luyện kim Vân thị nấu chảy, chế tác thành ngũ thủ tiền của triều đình.
Cho dù Vân tiền được đúc còn tinh xảo hơn Ngũ thù tiền, nhưng tiền tệ lấy từ tay hoàng đế phải là Ngũ thủ tiền của triều đình.
Năm Ngũ thù tiền đổi lấy một đồng Vân tiền! Đó là tỉ lệ mà Vân thị định ra khi chế tác Ngũ thù tiền, Đại ti nông rất hài lòng.
Vân Lang gần đây luôn tìm cách giảm bớt sản nghiệp Vân thị, trừ bỏ, tách một số ngành nghề không quá quan trọng, bắt đầu đem một số sản nghiệp nguy hiệp cao trói buộc cùng đế quốc, dù là thua lỗ cũng đảm bảo thứ này tồn tại lâu dài.
Hoàng đế, triều đình, quan phủ đều là những con quái vật khổng lồ, mà càng khổng lồ thì hành động lại càng chậm chạp, Vân thị dựa vào sự linh hoạt luồn lách qua đám khổng lồ này, đó là chuyện khảo nghiệm trí tuệ.