Trương An Thế tổ chức tiền trang rất tốt, bắt đầu từ cuối hè tới cuối thu, tiền trang Vân thị đem cho vay bảy ngàn vạn Vân tiền.
Buồn cười nhất là nhà cho vay tiền trứ danh Trường An là Vô Diêm thị cũng tới tiền trang Vân thị vay tiền.
Trương An Thế đối diện với chuyện này vô cùng khoan dung, dựa theo hạn ngạch cho vay phát ra một vạn Vân tiền, không đợi Vô Diêm thị truyền đi việc chỉ có thể vay một vạn tiền ở Vân thị, hắn đi trước một bước tuyên truyền khắp nơi sự kiện này.
Mặc dù Vô Diệm thị ra sức giải thích cho những người lo lắng họ hết tiền là vay một vạn tiền để chế nhạo Vân thị, không phải thiếu tiền, nhưng không mấy ai tin.
Đếm một vạn tiền còn phải đi vay, có thể thấy Vô Diệm thị rỗng ruột rồi, thế là rất nhiều Huân Quý cho Vô Diệm thị vay tiền để hưởng lợi ngầm liền đòi Vô Diệm thị trả lại tiền gốc.
Vô Diệm thị vì chứng minh mình nhiều tiền, đúc mười sáu quả cầu vàng lớn đặt ở đường phố Trường An, tuyên bố, chỉ cần có người mang đi được, Vô Diệm thị chắp tay tặng.
Tin truyền đi, cả nước chấn động.
Vô số đại lực sĩ ngày đêm đổ về Trường An, chỉ sợ tới muộn lỡ cơ hội kiếm tiền.
Hành động này của Vô Diệm thị tức thì khiến tin đồn trước đó tan thành mây khói.
“ Mỗi quả cầu vàng nặng tới tám trăm cân, lại không có bất kỳ chỗ nào nắm vào, dù là dũng sĩ có sức ngàn cân cũng không mang đi được.” Trương An Thế vỗ khung cửa rất lâu không nghĩ ra cách hay:
Hoắc Quan mân mê gậy trong tay:” Có người thử rồi à?”
“ Thử rồi, nhiều là khác, đáng tiếc trừ toàn thân đổ mồ hôi thì chẳng thu hoạch được gì, à, còn có một người dùng sức quá mạnh bị gãy tay, đang hết sức vớ vẩn đi kiện Vô Diêm thị.” Trương An Thế ngao ngán:” Chẳng hiểu họ nghĩ gì, đến Vô Diệm thị cũng phải xếp gỗ súc, dùng tám tráng hán mới vận chuyển được, đúng là lòng tham mờ mắt.”
Hoắc Quang vỗ tay nói:” Mai đệ cũng đi xem sao.”
“ Đệ có cách à?”
Hoắc Quang lắc đầu:” Tay không thì không ai có thể nhấc lên được, đệ chỉ tò mò, mười sáu quả cầu vàng là hơn vạn cân, đệ không nghi ngờ Vô Diêm thị có số vàng này, chỉ tò mò sao đúc ra được quả cầu vàng nặng tám trăm cân.”
“ Có gì lạ đâu, khi hoàng thái hậu nhập táng Dương Lăng, bệ hạ biết thái hậu sợ tối, làm một tòa cung đăng cực lớn, nặng tới một nghìn hai trăm cân.”
Hoắc Quang bổ xung:” Nhưng mà mất bảy tháng.”
“ Đúng thế, mười sáu quả cầu vàng lớn như thế, đến cả nhà ta cũng không thể làm ra trong vòng hơn mười ngày.” Trương An Thế giật mình, nhanh chóng đứng dậy:” Ta phải tới xưởng luyện kim một chuyến.”
Hoắc Quang cũng vội vàng chạy ts hoa sảnh của trung viện tới hậu trạch, thấy sư phụ đang viết chữ, đứng ở bên giúp mài mực.
“ Sư phụ, Vô Diệm thị đặt mười sáu quả cầu vàng nặng tám trăm cân trên đường, khoe khoang mình tài lực hùng hậu. Đệ tử thấy quả cầu nặng tám trăm cân quá nặng, mà chế tác cũng quá nhanh, đi hỏi công tượng, bọn họ nói không có lò nào đủ lớn nung chảy nhiều vàng như thế một lần, chỉ có thể dùng cách đúc từng phần, một là tốn thời gian, hai là hao phí nhiều, Vô Diệm thị sẽ không làm thế. Cho nên đến thỉnh gióo sư phụ.”
Vân Lang đúc nhiều vàng lắm, chuyện này y hiểu rất rõ: “ Nếu là vàng nguyên chất, quả cầu vàng đường kính một tấc rưỡi nặng chừng hai cân.”
Hoắc Quang nghe thế chắp tay bái tạ chạy ngay.
Vân Lang định gọi nó lại nhưng Hoắc Quang đã chạy xa tít rồi, chỉ còn biết lắc đầu, không hiểu nó lại có ý đồ xấu xa gì.
Cũng chả sao, Vô Diệm thị mặc dù khoe tài phú xuất phát từ bất đắc dĩ, nhưng ắt kích thích lớn tới Lưu Triệt nghèo khó.
Vân thị có ít tiền phải nhanh chóng cho bách tính vay, để tránh bị hắn nhòm ngó, A Kiều đem hết tiền đi mua vật tư.
Hoàng đế nghèo tới trắng trợn làm cường đạo rồi, Vô Diêm thị lại lờ đi không thấy khốn cảnh đó là lý gì? Tuy hoàng đế không tới mức ra tay cướp, nhưng mà để lại ấn tượng xấu với Lưu Triệt thì sao có tương lai tốt.
Trừ hoàng gia, bất kỳ ai có quá nhiều tiền cũng là có tội, Vân Lang nhìn khắp lịch sử, làm gì có ai phú khả địch quốc có kết cục tốt.
Xem ra gia chủ Vô Diệm thị là kẻ tầm thường thôi, vậy có gì mà lo.
Trương An Thế và Hoắc Quang gặp lại nhau đều bật cười, rất là có cái vẻ tiểu nhân đắc ý.
“ Huynh không cần ra mặt, hoàng trưởng tử đang sầu muộn vì không có tiền phát động hành trình đi Điền Quốc đấy.” Hoắc Quang lên tiếng trước:
Trương An Thế tặc lưỡi:” Chỉ phủ lớp vàng lên sắt, Vô Diệm thị đúng là ngu xuẩn.”
“ Ồ, không phải chì à?”
“ Quả cầu làm bằng chì sẽ bị chảy.”
Hoắc Quang đưa tay lên miệng:” Chớ nói ra, lần này đệ muốn giúp cái danh thông tuệ của hoàng trưởng tử truyền khắp thiên hạ.”
…
Hoàng đế ăn cơm thông thường là một mình ăn ba bàn, đôi khi hoàng hậu ở bàn bên cạnh, vừa ăn vừa chú ý hoàng đế ăn gì, bản thân nàng ăn gì thì không quan trọng.
Lưu Cư cũng thường ăn với phụ mẫu, nhưng nó ngồi dưới mẫu thân, ăn bữa cơm đơn giản.
Mỗi lần mùng một hoặc mười lăm, ba cái bàn của Lưu Triệt bày đủ loại đồ đồng, hộp son, trong đó là canh thịt, canh rau, thịt nướng, tổng cộng chín món.
Bàn hoàng hậu có sáu món, còn bàn của Lưu Cư chỉ một cơm một canh một thịt, muốn ăn ngon phải đợi phụ thân thương hại mà thưởng cho.
Càng ăn thì sẽ biến thành thức ăn trên bàn Lưu Cư càng ngày càng nhiều, phiền phức, nhưng đó là quy củ hoàng gia.
“ Thiếu niên phải ăn nhiều vào.” Lưu Triệt nhìn nhi tử gày gò mà thở dài, sai hoạn quan ban cho một món thịt:
Lưu Cư đứng lên tạ ơn, sau đó ngồi về chỗ ăn ngấu nghiến.
Vệ Tử Phu thích nhất là nhìn cảnh này, nâng chén rượu lên:” Cư Nhi nửa năm qua cao lên một tấc.”
“ Vẫn quá gầy, ài, nhớ năm xưa trẫm ở tuổi nó, luôn cảm thấy đói, ăn mãi không đủ, tiên đế còn hay trêu trẫm, bảo trẫm là con dã trư đích thực, ban thức ăn chớp mắt là hết.”
Lưu Cư liếc mắc nhìn phụ mẫu trò chuyện, cắn răng ăn thịt phụ thân ban, ăn không hết là xui xẻo.
Lưu Triệt ăn rất nhanh, nhất là vào ngày mùng một, hắn ghét những quy củ này, nói chuyện qua loa với hoàng hậu vài câu rồi bỏ đi.
Phụ thân vừa mới đi Lưu Cư giang chân giang tay nằm thẳng cẳng trên mặt đất, oán trách mẫu thân:” Mẫu thân biết con không thích canh đó mà.”
Vệ Tử Phu lắc đầu:” Hai bừa mùng một và mười lăm không phải ăn cơm, mà là ăn quy củ. Hai ngày đó bất kể thế nào phụ thân con phải ở bên mẹ con ta, đó là ân điển.”
“ Con đáng lẽ nên bẩm với phụ hoàng con để lại vài món ăn thưởng cho chúc quan. Cơm nước ở đây dù có ngon hay không, chỉ cần tặng đi, với người khác mà nói là ân điển rất nặng. Đây cũng là bắt nguồn cho điển cổ , thôi thực thực chi, giải y y chi, khi thái tổ cao hoàng đế lung lạc Hoài Âm hầu Hàn Tín.”
“ Hoắc Quang thiên tư thông minh, từ nhỏ lớn lên trong Vân thị giàu có, khó bị ân huệ nhỏ lung lạc, nhưng con có hành động này, mục đích không phải để nó cảm tạ ân đức, mà để thiên hạ biết Hoắc Quang là người của con là đủ. Như thế Hoắc Quang chỉ có thể trung thành với con, nếu có chút nào có lỗi, nó bị thiên hạ chỉ trích, điêu này đảm bảo Hoắc Quang nghe lời con.”
“ Đó là ưu thế lớn nhất của hoàng trưởng tử, con phải biết tận dụng ưu thế của mình.”
Lưu cúi đầu nhìn ngọc bội đeo ở hông:” Hôm nay con sẽ thưởng cho nó cái ngọc bội mà con rất thích trước mặt mọi người.”
“ Chuyện này thì không cần, thong thả thôi, còn phải làm sao cho thật tự nhiên, không lệ dấu vết. Đi đi, hôm nay con có hẹn với Hoắc Quang đi xem cầu vàng sao, đừng để bị dụ hoặc, làm ra chuyện mất thể diện.”
“ Hài nhi sinh ra ở hoàng gia, thứ đồ vật đó có đáng kể gì.” Lưu Cư cười chắp tay rời đi:
....
Hôm nay dừng ở đây nhé.