Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 757 - Q5 - Chương 076: Cha Là Ai Rất Quan Trọng.

Q5 - Chương 076: Cha là ai rất quan trọng. Q5 - Chương 076: Cha là ai rất quan trọng.

Hoắc Quang cứ có cảm giác nụ cười của Lưu Cư rất lạ.

Từ lúc lên xe, không ngờ tên này đưa tay kéo mình, lạ, phải biết rằng trước kia Lưu Cư lên xe một cái là ngồi ngay chính giữa, người khác ngồi ra sao không quản.

Lần này nó ngồi bên mé gần cửa sổ, nhường chỗ cho Địch Sơn và Hoắc Quang.

Hoắc Quang không thèm suy nghĩ hành vi của nó:” Điện hạ đã chuẩn bị vàng chưa?”

“ Trăm cân, ngươi muốn tiêu cái gì mà cần nhiều thế, nếu cần thứ gì thì bảo ta, ắt có người đưa tới, sao cần mang nhiều tiền làm gì?”

“ Ta chỉ muốn xem xem một trăm cân vàng và tám trăm cân vàng khác nhau chỗ nào, lát nữa điện hạ xem cho kỹ. Vô Diệm thị lần này khoe khoang giàu có, thực sự là chuyện trọng đại, để đám nhà quê tiến kinh xem Trường An giàu có cỡ nào ...”

“ Điện hạ.”

Địch Sơn gọi một tiếng rồi đưa cuốn sổ cho Lưu Cư, Lưu Cư xem qua nói:” Địch sư phụ muốn chúng ta giữ bản tâm chớ bị thứ ngoài mê hoặc. Nói tiền tài là vật ngoài thân, đói không ăn được, khát không uống được.”

Hoắc Quang chắp tay:” Địch sư phụ nói phải lắm, nhưng đó là với cá nhân, còn với quốc gia mà nói, tiền tài là máu trong huyết mạch, gia sư thường nói, quốc gia không thể thiếu tiền, nếu không, đại quân không nổi một bước, quan lại không thể làm việc, khi ấy quốc gia nguy rồi. Điện hạ có thể xem thường tiền tài, nhưng phải hiểu tầm quan trọng của tiền, biết sử dụng tiền tài.”

Địch Sơn liên tục gật đầu:” Lời này phải lắm.”

Lưu Cư cũng nghiêm túc nói:” Ta nhớ rồi.”

Hoắc Quang thấy tin tức cần truyền đạt đã tới được tai Lưu Cư, không đàm luận tiền tài nữa, kể chuyện thú vị ở Vân thị làm hai người kia cười không thôi.

“ Phó phụ Vân thị thường xuyên đánh nhau à?” Lưu Cư ngạc nhiên lắm:

“ Bọn họ đều là người trải qua đại nạn, tính tình mạnh mẽ, sư mẫu nhiều lần muốn chỉnh đốn gia phong, sư phụ ngăn cản nói, đề phòng xung đột với Nho gia còn cần phó phụ này cứu mệnh.”

Địch Sơn lắp bắp:” Khoa kỹ ... Tây Bắc các ngươi ... là một nhánh nho gia đấy.”

Lưu Cư tất nhiên không tham dự vào tranh chấp của Khoa kỹ Tây Bắc và Nho gia, nên nhịn cười khổ sở vô cùng.

“ Gia sư nói, một khi chọc giận Đổng công, bị ông ấy đánh tới nhà, sẽ phái phó phụ ra ứng chiến, để xem Đổng công đối phó với lời ô uế của họ ra sao, nếu Đổng công mà thắng được thì cởi áo ăn vạ ...”

“ Làm bừa.” Địch Sơn dù mắng mà không nhịn được cười:

Lưu Cư sắp không sống nổi nữa rồi, ngã ra đệm đấm khung xa liên tục.

Dọc đường nói nói cười cười, xe ngựa tới được thị tập.

Vì có Lưu Cư tới, bách tính sớm bị đuổi hết đi, đường phố vốn náo nhiệt thành trống không, trong cửa hiệu hai bên đường thì lố nhố người, ai nấy vươn dài cổ nhìn hoàng trưởng tử.

Lưu Cư xuống xe ngựa, ngạo nghễ nhìn Vô Diêm thị gia chủ Vô Diêm Chiêm vái dài nghênh đón, sau lưng ông ta, một đám quản sự, gia phó càng quỳ tới không dám ngẩng đầu lên.

Lúc này Lưu Cư xứng bốn chữ ôn hòa nho nhã, phất tay:” Miễn lễ.”

Hoắc Quang nhìn đám người kia hành động theo mỗi một động tác của Lưu Cư, không khỏi nghĩ :" Phụ thân là ai đúng là quan trọng." Nhìn Lưu Cư và Vô Diêm Chiêm nói cười vui vẻ, còn mình thành người ngoài không ai chú ý, Hoắc Quang cảm khái lắm.

Đột nhiên nghe một tiếng huýt sáo, Hoắc Quang nhìn theo, chỉ thấy Trương An Thế đứng trên ban công tầng hai một tửu lâu cầm chén trà tủm tỉm cười nhìn mình.

Chỉ tích tắc, Trương An Thế lui vào trong phòng.

Lưu Cư đang nói chuyện với Vô Diêm Chiêm nhìn thấy bảy tám quả cầu vàng cực lớn sáng loang loáng dưới ánh sáng, dù là vừa mói nói không coi trọng tiền tài cũng nhìn thất thần.

Vô Diêm Chiêm vuốt râu nói:” Điện hạ nếu có dũng sĩ, cứ thử xem, chỉ cần mang được cầu vàng từ trên đài xuống là có thể mang đi.”

Lưu Cư ổn định lại tâm thần, quay sang nhìn Địch Sơn, Địch Sơn lắc đầu, Hoắc Quang lại lên tiếng nói với thủ lĩnh hộ vệ:” Tướng quân sao không thử xem.”

Thủ lĩnh hộ vệ thấy Lưu Cư không có ý ngăn cản, cởi giáp, mình trần tới bên quả cầu vàng, đẩy thử một cái, thấy nó không mảy may di chuyển, giang rộng hai tay ôm lấy quả cầu vàng, muốn nhấc lên.

Hoắc Quang nhìn huyết quản trên cổ, gân xanh trên trán thủ lĩnh hộ vệ nhô lên như giun, cơ bắp phồng lên, răng nghiến ken két mà không thấy quả cầu vàng suy chuyển.

Thứ ba lần đều thất bại.

Lưu Cư hơi thất vọng, song vẫn cổ vũ đầu lĩnh hộ vệ vài câu, đang định nói với Vô Diêm Chiêm thì thấy Hoắc Quang cầm một cái que đi lên giá gỗ có vẻ cũng muốn bê quả cầu đi.

Hoắc Quang thấp bé đứng bên quả cầu vàng chỉ càng làm quả cầu vàng thêm to lớn.

Hai tay nó giang ra miễn cưỡng có thể ôm được quả cầu, muốn phát lực không thể, không hiểu vì sao nó tựa hồ bị quả cầu vàng dính lấy, vùng vẫy thế nào cũng không thoát, cả người dính trên đó, khua khoắng chân tay vô cùng tức cười.

Đám phó dịch Vô Diêm thị cúi gằm mặt xuống nhịn cười.

Lưu Cư trông thấy thì bẽ mặt lắm, quát:” Hoắc Quang, đừng nghịch nữa, xuống đi.”

Vô Diêm Chiêm nghe tên Hoắc Quang hơi giật mình, nhanh chóng khôi phục nụ cười trưởng bối hiền từ nhìn tiểu bối nghịch ngợm.

“ Ta không xuống được, bị cái gì đó hút mất rồi.”

Lưu Cư đi lên giá gỗ, nắm tay Hoắc Quang kéo ra, người thì kéo được rồi, nhưng một cái thìa đen xì dính vào quả cầu vàng, một đen một vàng rất bắt mắt.

“ Thìa la bàn?”

Hoắc Quang vuốt lại áo:” Nam châm hút sắt, điện hạ biết chăng?”

Lưu Cư dùng tay gạt chuôi thìa, nhìn cái thìa xoay vòng vòng mà không rơi xuống, quát:” Chẳng lẽ quả cầu này bên trong là sắt sao?”

Vô Diêm Chiêm đi tới nhẹ nhàng gỡ cái thìa ra, nói:” Khi đúc cầu khó tránh khỏi bị sắt lẫn vào, đó là chuyện thường thôi.”

Lưu Cư không tin, nó rất tức giận, vì từ nhỏ nó đã có ý thức, lừa gạt hoàng gia là không thể tha thứ:” Phá!”

Thủ lĩnh hộ vệ vừa rồi bị mất mặt tức thì rút trường kiếm chém mạnh, choang một tiếng, trường kiếm ăn sâu ba phân vẫn thấy vàng sáng loáng.

Vô Diêm Chiêm ung dung mỉm cười:” Điện hạ còn gì để nói.”

Lưu Cư tối mặt:” Dùng rìu lớn phá cho ta.”

Vô Diêm Chiêm chắn trước quả cầu vàng:” Điện hạ hôm nay tới đây là để sỉ nhục Vô Diêm thị sao?”

“ Trắng đen trái phải cần làm rõ, bây giờ ta muốn biết, Vô Diêm thị ngươi làm vậy để làm gì? Muốn che mắt phụ hoàng ta sao?”

Vô Diêm Chiêm nghe nhắc tới hoàng đế, vội cúi mình chắp tay:” Đây chẳng qua là thủ đoạn nhỏ của thương gia, điện hạ vì sao muốn giáng tội Vô Diêm thị? Nhớ năm xưa Vệ hoàng hậu nhập chủ hậu cung, Vô Diêm thị cũng tới ân cần chúc mừng, hoàng hậu lân ngai vị cao quý vô cùng ấy có công lao nho nhỏ của Vô Diêm thị.”

Lưu Cư nhíu mày:” Ta không nhớ rõ mẫu thân từng nói nợ gì Vô Diêm thị, huống hồ ngoại thần kết giao với nội cung, bất lợi cho cả ngươi lẫn mẫu thân ta. Ngoài ra khi mẫu thân ta đăng vị, tất nhiên là mẫu nghi thiên hạ, chẳng lẽ ngươi không thấy đáng triều bái sao?”

Vô Diêm Chiêm cúi mình:” Quả cầu này còn để đây mười ngày, điện hạ có hứng trí đến xem, nếu thực sự thích, mang về chơi cũng không sao, Vô Diêm thị không có gì phải giấu.”

“ Ừ, quả cầu này có điều cổ quái, ta phải mang đi kiểm tra xem ...”

Hoắc Quang ở bên xem náo nhiệt, nghe tới đó vội ngăn cản:” Điện hạ, vạn vạn lần không thể, hiện chúng ta cho rằng đầu là quả cầu sắt, Vô Diêm thị nói là vàng thật, trước mặt bao người, nếu bệ hạ mang đi, tới khi đó Vô Diêm thị nói người thay cầu vàng bằng cầu sắt thì sao?”

Bình Luận (0)
Comment