Lưu Cư, Hoắc Quang tay trắng về hoàng cung, đều trầm mặc, dù sao không mất mặt, hoàng hậu triệu kiến thì chuyện lớn thế nào cũng phải bỏ lại.
Chuyện này có nhiều điều cổ quái, Hoắc Quang ngửi thấy mùi nguy hiểm, vì thế nhìn Lưu Cư vẫn còn ngây ra, đầu óc tính toàn làm sao rút mình ra khỏi chuyện này.
Lưu Cư thì vẫn tơ tưởng mười tám quả cầu vàng, dù chỉ là lớp vàng phủ ngoài thì cũng không phải con số nhỏ, cứ nghĩ, cứ nghĩ, bất giác nước dãi chảy ra …
“ Điện hạ, điện hạ, chúng ta nên nghĩ cách giải thích với hoàng hậu là hơn.” Hoắc Quang ở bên gọi nhỏ:
Lưu Cư sực tỉnh, tức thì nổi giận:” Có gì mà phải giải thích, một tên cho vay nặng lãi dùng cầu sắt bọc vàng lừa gạt bách tính, bị ta vạch trần, dù nói thế nào ta cũng không sai.”
“ Chúng ta nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là xem hoàng hậu nghĩ thế nào, sớm chuẩn bị câu trả lời vẫn hơn.” Hoắc Quang nhắc:
Lưu Cư trầm tư:” Địch sư phó bảo chúng ta phải làm sao?”
Địch Sơn cố hết sức nói:” Sợ đầu sợ đuôi ... Bệ hạ ... Không thích.”
Lưu Cư chỉ rương vàng dưới chân:” Chúng ta dùng vàng thật đúc quả cầu nặng tám trăm cân, rồi so kích cỡ với quả cầu của Vô Diêm thị là biết.”
Hoắc Quang nhìn Lưu Cư khâm phục:” Cách hay, nhưng ta cho rằng chỉ cần cho tám trăm cân vàng vào máng nước, vạch một đường, sau đó cho quả cầu của Vô Diêm thị vào là biết ngay ...”
Lưu Cư sáng mắt:” Nếu quả cầu của Vô Diêm thị làm to hơn tám trăm cân vàng, nhất định mực nước dâng cao hơn.”
……… ………….. ……………
Lưu Cư thấy mình mình rất may mắn, trước kia một tháng chỉ được gặp phụ thân hai lần vào mùng một và mười lăm, hôm nay trở về, không chỉ thấy mẫu thân, còn thấy phụ thân ngồi trên giường gấm đọc sách.
“ Hoàng nhi bái kiến phụ hàng, bái kiến mẫu hậu.”
Lưu Triệt gật đầu, ở phương diện giáo dục lễ pháp của nhi tử, hắn rất hài lòng, thi lễ phù hợp thân phận hoàng tử, gập sách hỏi:” Hôm nay ra thị tập xem cầu vàng của Vô Diêm thị sao?”
Lưu Cư khom người đáp:” Vâng ạ.”
“ Có phải muốn quả cầu vàng đó?”
Ở trước mặt phụ thân, Lưu Cư không dám nhìn mẫu thân để hỏi ý, thành thực đáp:” Vâng.”
Lưu Triệt không nổi giận, mà cười vui vẻ, tựa hồ rất hài lòng, nhi tử của hắn mà không có chút lòng tham nào mới là đáng xấu hổ:” Con định lấy thế nào, một là không có năng lực mang quả cầu vàng tám trăm cân đi, hai là cũng không có năng lực đoạt cầu vàng lại khiến Vô Diêm thị không thể cầu cáo.”
“ Hài nhi muốn dùng luật pháp lấy nó, để Vô Diêm thị không thể nói được gì.”
Câu trả lời này rõ ràng nằm ngoài dự đoán của Lưu Triệt, líc nhìn Vệ Tử Phu, thấy nàng đầy chẳng thẳng, rõ ràng không phải nàng dạy:” Lợi dụng luật pháp ra sao?”
“ Hài nhi chưa rõ, nhưng chỉ cần đọc kỹ luật điển thế nào cũng có điều tương ứng với hành vi làm giả cầu vàng của Vô Diêm thị.”
“ Vậy con làm sao xác định quả cầu vàng của Vô Diêm thị là giả? Chuyện này can hệ trọng đãi, nếu không có đủ chứng cứ, cho dù là trẫm cũng không thể vô cớ tước đoạt tiền tài của Vô Diêm thị.”
Lưu Cư chắp tay:” Trước khi tới gặp phụ hoàng, mẫu hậu, hài nhi đã sai tả hữu thập di chuẩn bị, một khi cầu vàng đưa vào hoàng cung, hài nhi có cách khiến Vô Diệm thị cúi đầu nhận tội.”
“ Ồ, con nghĩ ra sao?” Lưu Triệt hứng thú hỏi:
Lưu Cư gật đầu không chút do dự:” Vâng.”
“ Hiệu quả chứ?”
“ Hài nhi không nghĩ là sai.”
Lưu Triệt rất ngạc nhiên, ngẫm nghĩ một lúc nói:” Tùy Việt, lệnh Vô Diêm thị mang cầu càng vào Vị Ương cung, lệnh tể tướng Lý Thái, đình úy Triệu Vũ, Vương Ôn Thư cùng tiến cung. Trẫm muốn xem xem nhi tử của trẫm phải chăng có kỳ mưu diệu sách phá giải kỹ xảo quỷ vực của Vô Diện thị.”
Tùy Viện thi lễ đi ngay.
Lưu Triệt phất tay:” Giải thích cho trẫm nghe xem.”
“ Bẩm phụ hoàng, nếu là quả cầu sắt, bề ngoài bọc vàng thì chẻ ra là biết ngay, nhưng nếu là vàng nấu chảy cùng sứt đúc lại thì phải dùng cách khác. Chỉ cần đem cầu vàng cho vào nước, rồi cho hoàng kim cùng trọng lượng vào nước so sánh là biết thật giả.”
Lưu Triệt đứng bật dậy đi tới bên Lưu Cư, vòng quanh nó mấy vòng, nhìn Vệ Tử Phu:” Trẫm ngửi thấy giọng điệu Vân thị.”
Vệ Tử Phu vội đi tới nắm tay nhi tử khích lệ:” Bệ hạ, Cư Nhi ở Vân thị học nửa năm nông tang, ngày ngày chơi cùng Hoắc Quang, học thêm kiến thức đâu lạ gì?”
Lưu Triệt giơ tay vỗ vai Lưu Cư một cái:” Nói thật đi, chuyện này có phải do Vân Lang giật dây đằng sau không?”
Cái vỗ này cực mạnh, Lưu Cư thấy xương cốt tê dại, khuỵu xuống, nén đau nói:” Hài nhi đáng chết, nghe Vô Diêm thị có mười sáu quả cầu vàng ở thị tập khoe phú quý, liền nảy ra ý đồ không nên. Phụ hoàng vì giải mối họa Hung Nô, toàn lực chi viện đại quân, mấy năm qua tiết kiệm tiêu dùng, trong cung đã lâu không có tiếng ca vũ, y phục trên người mẫu hậu đã mặc hơn một năm ... Hài nhi thấy, lại không thể làm gì ... cho nên …”
Vệ Tử Phu nâng ông tay áo lên khẽ chấp khóe mắt ươn ướt, Lưu Triệt thở dài:” Ai ngờ vài đồng tiền lại ép nhi tử trẫm vào đường này.”
Hoắc Quang, Địch Sơn không nhàn nhã, sai cung nô kiếm cái thùng gỗ lớn nhất, cho đầy nước vào trong đó, an bài mọi việc ổn thỏa, sau đó việc còn lại là chờ đợi.
Địch Sơn lấy cuốn sổ của mình ra nghiên cứu lại, xác định những lời ba người bọn họ chuẩn bị ứng phó với hoàng đế, hoàng hậu không có sơ hở gì.
Hoắc Quang bẻ gãy một cành dương liễu múa may:” Phò tá người ta, lúc nào cũng phải nghĩ cho bên trên, tập hợp trí tuệ mọi người mới đưa ra được vương gia chân chính. Nói ra chúng ta thật thiệt.”
Địch Sơn đặt sách xuống:” Thiên ... Thiên hạ không phải .... của một người.”
Hoắc Quang bĩu môi:” Thiên hạ của người thiên hạ chứ gì, nhưng cầm quyền chỉ có một thôi.”
“ Thiên hạ an ... là quân tử đức.” Địch Sơn nhìn Hoắc Quang nói thêm:” Sư phụ ta thường nói .... ngươi .... quá, quá thông tuệ, không thể thành được quân tử.”
“ Ồ, sư phụ ta cũng nói thế đấy, mấy năm trước học vấn của ta tiến bộ thần tốc, sư phụ ta đột nhiên không cho ta đọc nhiều sách nữa, mà kiếm cho ta sư phụ võ học, sau đó giao hết tạp vụ trong nhà cho ta xử lý. Mới đầu ta còn nghĩ do sư phụ lười quá, giờ mới hiểu, sư phụ muốn ta bồi dưỡng tâm tính, mở rộng tầm nhìn ... Sư phụ không may có tên đệ tử dám nghi ngờ người như ta, thật là có lỗi.” Hoắc Quang vốn khinh thường những kẻ cổ hủ như Địch Sơn, nhưng tiếp xúc lâu lại tấy ở bên cạnh hắn kỳ thực rất dễ chịu, người này quân tử Nho gia thực sự, có thể nói chuyện không cần cố kỵ gì, có người như thế làm cột mốc, bản thân không đi quá chệch hướng:
Triệu Vũ, Vương Ôn Thư sau khi tới tẩm cung hoàng trưởng tử, Địch Sơn lập tức ngậm miệng, một chữ cũng không muốn nói. Có lẽ là vì tiếp xúc với Trương Thang không ít, Hoắc Quang không có thành kiến gì với hai người này.
Sau khi Trương Thang tự tận, sư phụ thời gian dài không vui, bởi thế Hoắc Quang rất muốn tìm hiểu thêm những người bị người ta xưng là ác quan này.
Triệu Vũ trước ngực lất phất chòm râu nửa thước, sau khi tới nơi ngồi lên giường gấm nhắm mắt dưỡng thần.
Vương Ôn Thư thì có đôi mắt linh hoạt, nhìn thấy Hoắc Quang cười cực kỳ vui vẻ, hai người chẳng mấy chốc mà trò chuyện như bằng hữu lâu năm.
(*) Vệ úy bảo vệ hoàng cung, đình úy quản lý tư pháp, trung úy giữ trị an Trường An, thái úy phụ nắm giữ quân chính.