“ Năm xưa khi ta quen sư phụ ngươi, ngài ấy chỉ là một giáo úy, còn mỗ chỉ là một tiểu lại dưới trướng Trương công. Thời gian trôi đi, Vân hầu đã phong hầu trên lưng ngựa, mỗ vẫn ở lại Trung úy phủ, cuộc đời chìm nổi thực làm người ta cảm khái. Thêm vài năm nữa mỗ gia còn thấy tiểu lang quân phong hầu thì đó là phúc của mỗ rồi.” Xem ra Vương Ông Thư nhìn cảnh ngộ của Trương Thang cũng ý thức mình không được lâu dài, thế nên mới có lời như thế.
Hoắc Quang khách sáo qua loa vài câu sau đó chuyển sang vấn đề luật pháp:” Gia sư nói: Thiên địa phân âm dương, sau đó có sáng tối, mặt trời lên xuống, trăng khi tỏ khi mở, xân mưa, hạ sấm, thu gió, đông tuyết, bốn mùa có trận tự, tôn ti khác biệt, sau đó biết lễ, rồi biết tôn kinh hoàng quyền.”
“ Một bộ ( Triều luật) cùng ( Cửu chương luật), ( Bảng chương), ( Việt cung luật), cấu thành bộ khung cơ bản luật pháp, toàn lời lẽ trước chưa từng có, đáng kính.”
Triệu Vũ nãy giờ chỉ lắng nghe hai người tán gẫu, lúc này đột nhiên xen vào:” Xem ra ngươi đúng là người từng đọc ( Triều luật), nếu đọc rồi phải biết quy củ, một tên nhãi miệng còn hôi sữa ỷ vào quyền thế trưởng bối ngồi trong cung mà thao thao bất tuyệt, thế có phù hợp với ( Triều luật) không?”
Vương Ôn Thư cười:” Triệu công chớ dọa sợ trẻ nhỏ, đừng thấy tiểu tử này ít tuổi, nhưng cũng là thập di bên cạnh hoàng trưởng tử, quan tám trăm thạch, là đồng liêu với chúng ta đấy. Nay hoàng trưởng tử tiếp nhận bệ hạ chất vấn, ở trong tẩm cung hoàng trưởng tử, tả thập di nói chuyện bất tiện, tất nhiêu do hữu thập di chiêu đãi, có gì mà không hợp với ( Triều luật)?”
Triệu Vũ lạnh lùng nói:” Ngươi muốn giao hảo với Vân thị à?”
Câu này Hoắc Quang nghe cũng thấy ê răng, ai đời đi nói ra chuyện như thế.
Vương Ôn Thư chẳng chút nào là khó xử, bình đạm nói:” Trước khi Trương công tự tận, ở phủ chỉ có Vân hầu tới làm khách thôi, Vương mỗ hâm mộ lắm, chẳng biết Triệu công khi gặp vận rủi có mấy vị khách?”
“ Người giỏi lặn chết dưới nước, lão phu chết dưới luật là thiên định, có khách hay không có sao.”
Khi giọng điệu hai người dần trở nên gay gắt thì Lưu Cư quay về, trông hăng hái lắm, theo sau hắn còn có mười sáu quả cầu vàng lấp lánh, cùng với Vô Diêm Chiêm miệng toét tới tận mang tai.
Lưu Cư vui thì Hoắc Quang hiểu, Vô Diêm Chiêm cao hứng vì sao? Đáng lẽ ông ta như tang cha mất mẹ, ra sức cầu xin Lưu Cư cho một con đường sống mời bình thường chứ?
Tể tướng Lý Thái đi bên liễn xa hoàng đế, hoàng hậu tới nơi, Vô Diêm Chiêm tranh trước hoạn quan quỳ xuống bên cửa xe.
Quả nhiên hoàng đế không thèm nhìn dưới chân là ai, dẫm lên lưng Vô Diêm Chiêm bước xuống, cảnh tượng bình thường thế nhưng Địch Sơn và Hoắc Quang nhìn nhau kinh hãi không nói lên lời.
Chớp mắt bọn họ đã hiểu ra, Vô Diêm thị chính là gia phó hoàng gia.
Gần như trong tích tắc, Hoắc Quang muốn co chân chạy về, bảo sư phụ mau mau đập nát tiền trang, phái Trương An Thế tới đất phong, đốt hết sổ sách cho vay tiền của Vân thị.
Không chơi nổi nữa rồi, người cho vay tiền lớn nhất thiên hạ là hoàng đế, còn chơi gì nữa.
Lưu Triệt xuống xe, không để ý tới Vương Ôn Thư, Triệu Vũ, đưa tay bóp khuôn mặt trắng trẻo của Hoắc Quang:” Nhìn ra rồi hả?”
Hoắc Quang mặt rất đau, vẫn cười:” Thần về sẽ xin sư phụ giải tán tiền trang, trói Trương An Thế tới đình úy chịu tội.”
Lưu Triệt cười lớn:” Tại sao phải giải tán, Vân thị ngươi cho vay tiền chỉ lấy hai thành lợi, bách tính hoan hỉ, trẫm cũng hoan hỉ, sao không tiếp tục? Trẫm còn mong y tán tận gia tài cho bách tính vay kìa. Chỉ là, nếu như trẫm nghe thấy bất kỳ lời đồn không hay nào, sẽ lấy ngươi trị tội, dù sư phụ, ca ca ngươi tới cũng vô nghĩa.”
Hoắc Quang gượng gạo cười nịnh:” Thần là đứa bé có biết gì đâu.”
Lưu Triệt cười phá lên nói với Vệ Tử Phu:” Nàng xem, cũng là biểu chất của nàng đấy, vậy mà khác xa ca ca nó.”
Lý Thái nhìn Vô Diêm Chiêm một lúc, cân nhắc thấy mình không lên tiếng thì không đúng phận sự tể tướng, bước tới:” Bệ hạ, chuyện này vi thần thấy hại nhiều hơn lợi, nay các lộ đại quân đang về triều, có thể dự kiến vài ba năm nữa không có đại chiến. Vô Diêm thị tuy kiếm được tiền, nhưng không có lợi cho quốc dân, xin bệ hạ phế đi.”
Lưu Triệt chỉ Lưu Cư:” Hoàng nhi của trẫm, thấy chưa, chỉ vì con nhất thời hiếu kỳ mà hủy một đường tài nguyên của hoàng gia, vậy phần thiếu hụt do con bù lại.”
Lưu Cưu nghe vậy mà thấy máu sôi lên, gạt tay Địch Sơn giữ ống tay áo mình ra, đi nhanh về phía trước:” Nhi thần tuân lệnh, không bao lâu nữa rời Trường An, vì nước mở ra đường tài nguyên mới.”
Địch Sơn thất kinh, vội vàng quỳ xuống:” Bệ hạ khai ân.”
Lưu Triệt nhìn Lưu Cư quỳ dưới chân:” Con lớn rồi, giao long thì phải hô phong hoán vũ, mãnh hổ phải tiếu ngạo sơn lâm, trẫm cho con năm trăm giáp sĩ.”
Địch Sơn ngồi phịch xuống đất, hắn luôn nghĩ cách để Lưu Cư hủy chuyến đi Dạ Lang Quốc, Điền Quốc, hắn kiên trì cho rằng đây không phải là thảo phạt kẻ bất thần, mà là hành vi cường đạo trái luân lý.
Một khi Lưu Cư nếm máu tươi, sau này còn muốn tiếp nhận học thuyết Nho gia, khó hơn lên trời.
Thấy chuyện tệ nhất đã xảy ra, Địch Sơn cắn răng đập đầu xuống đất:” Lĩnh Nam ... vùng chướng khí ... xin bệ hạ ... chuẩn, hoàng trưởng tử .... tọa trấn ... Thành Đô, để ... vi thần ...”
Lưu Triệt đỡ Địch Sơn lên:” Khanh là thần tử trung thành, nhưng tổ tiên Lưu thị sáng nghiệp gian nan, con cháu kế thừa không thể chỉ biết hưởng thụ. Gian nan khốn khó ngọc mới thành, chết thì không may, sống thì hữu dụng, đó là con đường nó chọn, khanh nên tận tâm phò tá là được.”
Chưa đợi Địch Sơn đáp, Lưu Cư đã dập đầu mấy cái, khảng khái nói:” Nếu không có ích cho cơ nghiệp tổ tông, Lưu Cư thà chết trong miệng xà trùng.”
Lưu Triệt cười lớn:” Hay, đó mới là con cháu Lưu thị, đợi con khải hoàn, phụ hoàng mở tiệc mừng công.”
Hoắc Quang lòng lạnh băng, chuyện này trong tính toán ban đầu thì Lưu Cư chỉ danh nghĩa thôi, người thực thi là bộ nô đoàn và phú hào Thục, giờ tên ngốc đó nóng đầu muốn đích thân ra trận, nếu diệt Điền Quốc còn Dạ Lang quốc, rồi lại dư nghiệt Tiền Tần ... Ai mà biết tới nơi quỷ quái đó còn có bao kẻ bất thần ... Dăm ba năm Lưu Cư khó về. Mà đợi hắn về thì hai đứa đệ đệ cũng đã lớn, ai biết tình hình khi đó thế nào.
Trong khi Hoắc Quang suy nghĩ lung tung thì nghe thấy hoàng đế nói với Vô Diêm Chiêm:” Dựa theo cách của hoàng nhi ta trước tiên đo đĩnh vàng do Vân thị đúc, mấy năm qua trẫm luôn cho rằng Vân thị lừa trẫm không ít kim ngân, nay hoàng nhi của trẫm nghĩ ra cách đo lường rồi, phải làm rõ ràng.”
Hoắc Quang choáng váng, vội chỉ cầu vàng:” Không phải đo cầu vàng ạ?”
Lưu Triệt cười gằn:” Là trẫm sai người cho quả cầu sắt nặng bốn trăm cân bên trong, có gì mà phải đo, ngược lại, trẫm tò mò sư phụ ngươi cho bao thứ linh tinh vào vàng đấy.”
Hoắc Quang sợ hãi vô cùng, vốn là cách mình nghĩ ra để lật mặt Vô Diêm thị, không ngờ vác đá đập châm mình, vô tình hại chính nhà mình, hắn cũng không ngờ hoàng đế vô sỉ như thế, thông qua đối phó với nó để nhắm vào sư phụ.
Vân thị đúc đĩnh vàng, để vàng đẹp mắt hơn, sau khi vàng hòa tan cho thêm đồng đỏ, chuyện này Hoắc Quang làm rất nhiều lần, người làm đầu tiên tất nhiên là sư phụ, sau đó là Lương Ông, bây giờ là tới nó.
Bụng lo thon thót cố tỏ ra bình tĩnh nhìn Lưu Cư kích động cho cầu sắt vào nước, đánh dấu xong vớt quả cầu ra, đợi nước trên quả cầu vàng xuống thùng, lại cho tám trăm cân vàng vào nước.
Rõ ràng quả cầu vàng làm mực nước cao hơn nhiều, mắt thường nhìn đã thấy.
Chứng kiến cảnh đó, Hoắc Quang đã tuyệt vọng rồi, lại thấy hoạn quan từ đại điện gánh vàng do Vân thị làm ra, chỉ có thể buông lỏng toàn thân, làm ra vẻ xem náo nhiệt, đầu óc xoay chuyển liên tục tính xem lát nữa phải bao biện thế nào.