Hoắc Quang thực sự là yêu nghiệt, bằng vào tuổi đó đã biết che giấu cảm xúc rồi, nhưng đó là với người thường, còn Lưu Triệt nhìn nó không khác gì đang đọc một quyển sách, hết sức rõ ràng:” Nghe nói Vân Lang đã giao hết gia nghiệp cho ngươi nắm giữ, nếu có gì cần nói thì nói ra trước đi, trẫm xử nhẹ cho.”
Hoắc Quang cung kính thi lễ:” Phàm là hoàng kim của Vân thị có vấn đề, Vân thị sẽ gánh chịu.”
“ Có câu vàng thật không sợ lửa, hôm nay chúng ta dùng nước đo lòng trung thành của Vân thị.” Lưu Triệt nhạt giọng nói:
Hoắc Quang đưa tay mời Lưu Cư cứ thực nghiệm.
Lưu Cư nhìn Hoắc Quang ngần ngừ chốc lát:” Luật pháp vô tình, người hữu tình, chớ sai lầm.”
Hoắc Quang lòng chửi bới ầm ĩ, nhưng miệng nói vang vang:” Điện hạ cứ thực nghiệm, có những chuyện làm rõ vẫn hơn.”
“ Vậy thì bắt đầu đi.”
Hoắc Quang không biết nguyên cớ, nhưng nó tin sư phụ mình là người cực độ trí tuệ, tầm nhìn vượt xa người khác, đã làm chuyện gì, nhất định không để lại dấu vết một cách dễ dàng như thế.
Hơn nữa ở chuyện luyện kim, công nghệ Vân thị đã đi trước người khác rất xa, ánh mắt Hoắc Quang vô tình nhìn Vô Diêm Chiêm, chợt thấy chuyện lạ, lão già này đã chiếm hết thượng phong, đáng lẽ lúc này phải lên tiếng gài Vân thị vào thế tiến lui không được mới đúng, vậy mà vì sao lại im lặng một chỗ.
Lòng sáng lên, sư phụ không phải người tham lam, nhưng Vô Diêm thị chắc chắn là có, vàng nhà mình đúc có thuần hay không không quan trọng, thuần hơn của Vô Diêm thị là thắng.
Cược một phen, Hoắc Quang không tính đường lui nữa, sau khi kiểm tra ký hiệu trên vàng, xác định đúng là của Vân thị, dõng dạng nói:” Đó là vàng của Vân thị, điện hạ có thể bắt đầu rồi.”
Cùng với sọt đựng vàng dần dần chìm vào nước, không ngờ Vô Diêm Chiêm lại quỳ sụp xuống đất:” Bệ hạ khai ân.”
Hoắc Quang thầm thở phào, thắng rồi, quả nhiên vàng Vô Diêm thị không phải vàng thuần, ít nhất nhìn bề ngoài vàng của Vân thị sáng đẹp hơn, danh tiếng Vân thị cũng tốt hơn … ông ta không đủ lòng tin thắng được Vân thị.
Thân là quan viên chuyên thẩm vấn tội phạm, Triệu Vũ, Vương Ôn Thư chỉ tích tắc là hiểu ra, ánh mắt như dao chiếu lên người Vô Diêm Chiêm.
Vệ Tử Phu thở dài quay đầu đi, Lưu Triệt như không hề nghe thấy, Lưu Cư ngơ ngác không hiểu gì, thấy phụ hoàng không có ý ngăn cản, vẫn tiếp tục thí nghiệm.
Khi hai sọt vàng toàn bộ vào nước, kết quả rõ ràng, vàng của Vô Diêm thị làm nước dâng cao hơn vàng của Vân thị nửa tấc.
Lưu Triệt đích thân kiểm tra mép nước, mặt lạnh tới đáng sợ hỏi Hoắc Quang:” Vàng ròng của Vân thị ngươi được định nghĩa ra sao?”
Hoắc Quang bất giác lùi lại một bước, chắp tay:” Gia sư thường nói, con người luôn có lúc trí cùng lực kiệt, vì thế luyện vàng, thường đạt tới chín thành đã coi là vàng ròng, còn muốn luyện ra thứ vàng thuần hơn nữa, không phải thứ sức người có thể đạt được.”
Lưu Triệt lúc này mới quay đầu nhìn Vô Diêm Chiêm:” Lòng tham, đúng là không đáy.”
Nói xong lên liễn xa bỏ đi.
Vệ Tử Phu vỗ vỗ vai nhi tử tán thưởng, cũng lên liễn xa của mình theo hoàng đế.
Lý Thái cười khà khà, chắp tay một cái:” Hoàng trưởng tử thông tuệ tuyệt luân, hôm nay vi thần xem như đã được thấy rồi, khi hoàng trưởng tử đi tây nam, xin cho lão thần tiễn chân.”
Lưu Cư nở mày nở mặt, ngạo nghễ chỉ Vô Diêm Chiêm ngã lăn ra đất:” Người này theo luật nên xử trí ra sao?”
“ Đây là chuyện nhà thiên tử, ngoại thần không dám bình phẩm.” Lý Thái thi lễ đi luôn:
Vương Ôn Thư nhìn sang Triệu Vũ:” Đình úy phủ ngài ra tay hay trung úy phủ của ta ra tay.
“ Vương công đã nóng lòng như vậy, lão phu không tham dự nữa.”
“ Vậy mỗ đa tạ, người đâu, áp giải Vô Diêm Chiêm và Trung úy phủ.”
Lời còn chưa dứt đột nhiên Vô Diêm Chiêm ngồi dậy, rút châm đâm thẳng vào huyệt thái dương, ra tay dứt khoát, không có chút do dự nào để người khác có cơ hội ngăn cản.
Vương Ôn Thư đi nhanh tới thấy hết đường cứu, tức giận đá cái xác vẫn con giật:” Ngươi tưởng chết rồi là xong sao?”
Không bao lâu, người nên đi đã đi hết, kể cả người chết.
Lưu Cư, Hoắc Quang, Địch Sơn mặt vẫn cắt không ra máu, ngồi trên bậc thềm, chuyện xảy ra ngoài dự liệu của tất cả bọn họ, nhanh chóng tàn khốc ...
Hoắc Quang dấu tay trong ống tay áo, che tay run lẩy bẩy, giờ nó mới hiểu sư phụ dặn không được coi thường hoàng đế là sao, trước kia nó luôn dựa vào mình còn nhỏ tuổi, giao thiệp với người khác chiếm không ít lợi thế. Hôm nay hoàng đế lại lợi dụng chính sự non nớt của nó, suýt nữa đẩy Vân thị vào bất trắc khó lường.
Lưu Cư lần đầu chứng kiến người chết trước mắt, mồ hôi từ cằm nhỏ ra ướt cả bậc thềm đá.
Chỉ có Địch Sơn coi như trấn định, mắt nhìn vũng máu nhỏ Vô Diêm Chiêm để lại, không biết nghĩ gì.
“ Vô … Vô Diêm thị bị hủy trong tay tay ta.” Lưu Cư bất giác cũng nói lắp:
Địch Sơn chắp tay:” Điện ... Điện hạ anh minh ... Vạch trần lòng tham của Vô Diêm thị ... Khiến ông ta không phản bác được.”
Hoắc Quang lau mồ hôi:” Tự tìm đường chết, không trách được ai, điện hạ không cần để trong lòng.”
Chuyện như thế, nhất thời chẳng ai nói được gì thêm.
Trời sắp tối, Hoắc Quang lê tấm thân kiệt quệ từ Vị Ương cung ra, vừa nhìn thấy cái xe màu đen cắm cờ Vân thị như sực tỉnh, nhảy vội lên quát xa phu:” Về nhà, mau, mau lên, ta có chuyện gấp cần bẩm báo với sư phụ.”
Mã phu nâng nón rộng vành lên, té ra là Cẩu Tử:” Không cần, gia chủ nói ngươi ở lại Trường An, đừng đi đâu hết là được.”
Quả nhiên là sư phụ, mọi chuyện đều nắm trong tay, không có ở đây cũng biết hết mọi chuyện rồi, mình còn kém xa lắm. Hoắc Quang nghe Cẩu Tử nói vậy thì nhẹ người, vừa nằm xuống ghế thì mệt mỏi dâng lên như thủy triều, không phải thể xác, mà là tinh thần.
Khi đang đi đường mà bất tri bất giác ngủ mất lúc nào không hay, đến khi cảm thấy có nước dội lên người mới lờ mờ tỉnh lại, nhìn thấy Sửu Dung đang dội nước lên người mình, còn mình đứng trong một cái chậu gỗ lớn, mí mắt díp lại, thế là nó ngủ tiếp.
Sửu Dung giống như trước kia, tắm cho Hoắc Quang sạch sẽ, quấn chăn rồi bế lên giường, đặt thật ngay ngắn.
Suốt cả quá trình đó, Hoắc Quang không mở mắt ra thêm lần nào.
Khi đấu trí với Lưu Cư, Hoắc Quang không khác gì nghỉ ngơi thư giản đầu óc, bất kể Lưu Cư làm ra chuyện bất ngờ gì, nó đều có thể đối phó ung dung, đa phần không cần Lưu Cư lên tiếng là nó đã biết Lưu Cư định làm gì, có thể làm tới mức nào.
Nếu rảnh rỗi, nó có thể làm một tấm bảng, liệt kê hành vi của Lưu Cư trong từng tình huống.
Hôm nay gặp Lưu Triệt trước sau nửa canh giờ làm nó kiệt quệ.
Nhất là cảnh Vô Diêm Chiêm dùng trâm gỗ đâm vào huyện thái dương, tới giờ vẫn còn chấn động.
Sư phụ nói bảo vệ sinh mạng là bản năng của con người, nhưng sự khủng bố của Lưu Triệt đã vượt quá sự trân trọng sinh mệnh của Vô Diêm Chiêm, từ hành vi dứt khoát đó có thể thấy, ông ta nghĩ, chết còn tốt hơn bất kỳ chuyện gì sắp diễn ra.
Khi toàn thân ướt mồ hôi ngồi ở thềm đá, Hoắc Quang đã thề nhất định không phạm sai lầm trước mặt Lưu Triệt, như phụ nói đúng, một đao chém xuống thì thông minh tới mấy cũng vô nghĩa, phải đề phòng, phải cẩn thận, nếu không vĩnh viễn không còn cơ hội nữa.